HỨA NHẤT
CHƯƠNG 8
……
Đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát.
Sau đó tôi cố gắng điều chỉnh cảm xúc, cố gắng hết sức giữ biểu cảm khuôn mặt lịch sự.
Trong phần phỏng vấn, phần lớn thời gian vẫn là hai người ngồi ở vị trí chủ tọa hỏi.
Rất kỳ lạ, đầu óc tôi vậy mà có thể vừa sắp xếp ngôn ngữ để trả lời, vừa để ý xem người ngồi trong góc đang làm gì.
Anh ta chỉ ngồi ở phía trong cùng, suốt quá trình không nói một câu nào.
Mãi đến khi buổi phỏng vấn kết thúc, người phỏng vấn bắt tay tôi, Hứa Nhất đứng dậy, đi thẳng ra từ cửa sau.
…
Trong thẻ ngân hàng của tôi có thêm hai triệu.
Dù cho Hứa Nhất có làm nổ tung căn phòng nhỏ mà tôi thuê hôm đó, thì số tiền bồi thường này cũng dư dả.
Anh trai của Hứa Nhất mang quà đến tận nhà cảm ơn, ân cần và chu đáo, khiến người ta không thể bắt bẻ được điểm nào.
Thật ra trước đây tôi cũng lờ mờ đoán được nhà anh ta có tiền, nhưng tôi không ngờ, anh trai anh ta lại là ông chủ của tập đoàn Đường Xuyên.
Công ty mà tôi phỏng vấn lần trước cũng là một công ty con thuộc tập đoàn Đường Xuyên.
Một tổng giám đốc cấp bậc này, cả đời tôi có lẽ cũng chỉ được nhìn thấy trên TV.
Bây giờ anh ta đích thân đến cửa, trong lời nói cũng toàn là ý cảm ơn và tôn trọng.
Kết quả phỏng vấn của tôi cũng ra rất suôn sẻ.
Ngay ngày hôm sau khi kết thúc phỏng vấn lần này, đối phương đã thông báo tôi có thể đi làm, ngay cả vòng phỏng vấn nhân sự cũng không cần.
Công ty này còn lớn hơn công ty trước đây tôi làm một chút, lần đầu tiên đến, sau khi ăn cơm xong tôi có chút lạc đường.
Khó khăn lắm mới vào được thang máy, kết quả có một người khác đi tới, hai chúng tôi vừa vặn đối mặt nhau.
Tôi chưa từng thấy Hứa Nhất mặc vest.
Trước đây mua quần áo cho anh, đều mua áo hoodie loại thiên về thể thao.
Cho nên bây giờ nhìn thấy anh như vậy, sẽ có một thoáng hoảng hốt.
Lông mày của người đàn ông thực ra rất sâu, hơn nữa đường nét của anh, vốn dĩ đã mang tính công kích mạnh.
Luôn khiến người ta cảm thấy người lạ chớ lại gần.
Tôi lui về phía sau vài bước, nhưng ánh mắt của anh vẫn luôn dừng lại trên người tôi.
Đang lúc tôi chuẩn bị ngẩng đầu hỏi anh, thì giọng nói lạnh lùng vô tình kia liền vang lên.
"Cô định theo tôi đến văn phòng của tôi à?"
"…"
Tôi có chút không hiểu.
Mãi cho đến khi nhìn thấy nút bấm tầng…
Thì ra trong thang máy chỉ có một lựa chọn duy nhất là đi lên tầng cao nhất.
Tôi đi nhầm thang máy rồi, đây hẳn là thang máy chuyên dụng dành cho cá nhân.