HỨA NHẤT
CHƯƠNG 1
Khi em gái tôi lần thứ mười một cướp đi bạn trai của tôi.
Tôi liền tìm ngay một kẻ ngốc về làm bạn trai, xem nó còn có thể cướp nữa hay không.
Nhưng tôi không ngờ rằng, người bạn trai ngốc nghếch ấy lại có một ngày không còn ngốc nữa.
Thậm chí, anh ấy còn xấu xa đến mức không tưởng.
1
"Chúng ta chia tay đi, anh cảm thấy anh và em gái em mới là trời sinh một đôi."
Tại tiệm cà phê dưới nhà, khi tôi đọc được dòng tin nhắn này, ánh nắng chiều đang rất rực rỡ.
Chàng trai bưng cà phê run rẩy như mắc chứng Parkinson. (Bệnh Parkinson là một bệnh lý thần kinh, biểu hiện bởi sự rối loạn thoái hoá của hệ thần kinh trung ương làm cho tế bào trong não bị thoái hóa, thiếu hụt dopamine. Những người mắc bệnh Parkinson không có đủ chất hóa học dopamine trong não do một số tế bào thần kinh tạo ra dopamine đã chết. (1)
Bệnh gây ra các rối loạn vận động, khiến người bệnh gặp khó khăn trong cử động, giữ thăng bằng và kiểm soát cơ. Thậm chí, người mắc bệnh Parkinson còn có thể mất đi một số chức năng vật lý bình thường.)
Tôi biết cậu ấy, cậu ấy làm việc ở tiệm cà phê này được một thời gian rồi.
Lúc đầu, cậu thiếu niên với mày thanh mắt sáng này đã thu hút không ít các chị gái đến xin số WeChat.
Kết quả sau đó, khi biết được cậu ấy có khiếm khuyết về mặt trí tuệ, tất cả đều thất vọng ra về.
Tôi nhìn chằm chằm vào ly tách không ngừng rung chuyển, đột nhiên cảm thấy không ổn.
Giây tiếp theo, chiếc tách bất ngờ đổ xuống.
Dung dịch cà phê màu nâu, lan ra váy của tôi.
2
"Không phải, tôi nói cậu..."
Phía trước thì bị bạn trai "đá" để đến với em gái ruột, phía sau lại bị người ta làm đổ cà phê lên váy.
Trong lòng tôi bỗng chốc bực bội, ngọn lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Tôi đột nhiên đứng dậy trừng mắt nhìn người trước mặt, chợt phát hiện ra, người này khá cao, tôi phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy anh ta.
Khí thế giảm đi một nửa.
Thế mà anh ta còn làm ra vẻ luống cuống, mày mắt tuấn lãng, trong đôi mắt tràn ngập sự áy náy thuần khiết, khiến cho những lời lẽ thô tục của tôi bị nuốt ngược trở lại.
Tuy nhiên, tôi không nổi giận, cũng có người thay tôi nổi giận.
Quản lý của tiệm cà phê này là một người phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi, có thể nhận cậu ấy vào làm chắc cũng là vì lòng tốt.
Nhưng lúc này, bà ta rốt cuộc không nhịn được nữa.
"Cậu lại làm đổ đồ uống của khách rồi à? Cậu còn có thể làm được cái gì?"
"Tôi kinh doanh, chứ không phải làm từ thiện!"
Dưới sự "tấn công" bằng nước bọt của bà quản lý, chàng trai lại tội nghiệp dựa vào phía tôi.
Có lẽ là do vừa rồi tôi không mắng cậu ấy, nên cậu ấy nghĩ tôi là người tốt.
Tôi thở dài, khi chạm phải ánh mắt sợ hãi và bối rối của chàng trai, trong lòng tôi chợt nảy ra một ý.