HỨA NHẤT

CHƯƠNG 6

……

"Tôi liều mạng với các người!"

Thanh sắt kia như cũng đập vào người tôi, trong nháy mắt tôi chỉ cảm thấy adrenaline tăng vọt.

Nhưng, tôi còn chưa kịp lao tới, đã bị một người khác kéo lại.

"Đừng vội, cô Ngụy, sắp đến lượt cô rồi."

Người cầm kéo lại đứng trước mặt tôi.

Tôi điên cuồng giãy giụa, nhưng giãy giụa thế nào cũng vô ích, người kia túm tóc tôi, sau đó đặt kéo lên.

Tôi nhìn chằm chằm những lọn tóc dài rơi lả tả trên mặt đất.

Nhìn thiếu niên đang nằm đó, nhắm chặt hai mắt.

Tôi gào thét tên cậu ấy, cổ họng gần như khản đặc.

Một cơn gió thổi qua.

Người đang khống chế tôi, đột nhiên bị một lực mạnh hất ngã.

Tôi nghe thấy tiếng người cầm kéo hét lên, sau đó là tiếng đ.ấ.m đá liên hồi.

Hứa Nhất đứng trước mặt tôi.

Nhưng, đó còn có thể là Hứa Nhất sao?

Kẻ ngốc sao có thể, dễ dàng né tránh đòn tấn công của người đàn ông mặc đồ đen, rồi trở tay túm lấy cánh tay hắn, đ.ấ.m mạnh vào mặt hắn một cái.

Kẻ ngốc sao có thể, dứt khoát đoạt lấy cây kéo, rồi đ.â.m vào cánh tay người kia.

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong màn đêm mưa gió.

Chỉ trong nháy mắt, mấy người kia đều ngã lăn ra đất.

Thiếu niên đút tay vào túi quần, đi đến trước mặt tôi.

Cậu ấy cúi người.

Nhìn tôi.

"Điện thoại, cho tôi mượn một chút."

……

Nước mưa chảy dài trên lông mày cậu ấy, tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của người trước mặt.

Ánh mắt cậu ấy, không còn trong trẻo nữa.

Tôi đưa điện thoại cho cậu ấy.

Cậu ấy cúi đầu bấm số.

Trong màn đêm mưa gió, giọng nói của cậu ấy trở nên lạnh lẽo thấu xương.

"Alo."

"Vâng, là tôi."

Đầu dây bên kia đột nhiên bùng lên tiếng reo hò mừng rỡ, ngay cả tôi cũng nghe thấy.

Hứa Nhất chỉ nhíu mày.

"Ừm, tôi chưa chết."

"Tôi cũng không biết mình đang ở đâu."

"Đợi chút, trước mặt tôi có một người phụ nữ, tôi có thể hỏi cô ấy."

Cậu ấy đặt điện thoại xuống, cúi đầu nhìn tôi.

Tim tôi bắt đầu đập loạn xạ.

Nhưng giọng điệu của cậu ấy lại vô cùng bình thản, không chút cảm xúc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận