HỨA NHẤT
CHƯƠNG 3
7
Nhưng nói đến ngoan ngoãn, Hứa Nhất cũng rất ngoan.
Không nói đến việc có sạch sẽ hay không, việc nhà cậu ấy đều có thể làm.
Khi tôi đi làm, cậu ấy sẽ bật TV xem phim hoạt hình, hoặc là vẽ tranh.
Tranh đó... có chút trừu tượng.
Tôi có hỏi cậu ấy rốt cuộc là vẽ cái quái quỷ gì, cậu ấy dùng ngón tay trắng nõn miết lên mép giấy rất lâu.
Mới chỉ cho tôi xem.
"Đây là chị, đây là tôi."
Tên quá phức tạp cậu ấy không nhớ được, cho nên cậu ấy thường gọi tôi là chị.
Khi nói những lời này, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai tôi.
Cũng chỉ lúc này, tôi mới ý thức được, cậu ấy thật ra là cũng một người đàn ông đã trưởng thành.
Rất dễ dàng ôm tôi vào lòng, rất dễ dàng làm một số chuyện với tôi.
Cho dù biểu cảm của cậu ấy ngốc nghếch, mày mắt trong trẻo.
Giống như vĩnh viễn sẽ không làm bất cứ chuyện xấu gì thì cũng khó nói.
8
Hôm đó, là một ngày mưa bão lớn nhất trong mấy tháng qua.
Gió lớn gào thét, tòa nhà tôi ở là một tòa nhà cao tầng, cho nên tiếng gió thổi vào, giống như tiếng gầm rú của dã thú.
Bình thường Hứa Nhất ngủ ở ghế sofa mở ra trong phòng khách, tôi ngủ trong phòng ngủ.
Sau một tiếng sấm rền vang, trong phòng khách vang lên tiếng đổ vỡ của thứ gì đó.
Tôi nhảy dựng lên chạy ra phòng khách xem, quả nhiên, bình hoa trên bàn trà đã vỡ rồi.
Mà trên ghế sofa không thấy bóng người.
Lúc tôi đang tìm công tắc đèn, phát hiện ra người đang co ro trong góc.
Tôi ấn công tắc, đèn không sáng.
Mấy ngày nay hay bị mất điện một cách khó hiểu, cộng thêm là đêm mưa, chắc là lại có vấn đề về nguồn điện rồi.
Tôi chỉ có thể đi xem cái bóng đang run rẩy, co rúm lại thành một cục kia.
"Sao vậy, đừng sợ, sấm đánh thôi mà, sợ đến mức này..."
Tôi muốn đưa tay vỗ về cậu ấy, đột nhiên phát hiện ra, có lẽ cậu ấy không phải sợ hãi đến mức này.
Cậu ấy đang nhẫn nhịn điều gì đó.
Sau lưng lại một tiếng sấm nổ, một hai giây sau, ánh chớp trắng xóa chiếu sáng cả căn phòng.
Tôi chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cậu ấy, bởi vì giây tiếp theo, cậu ấy đã đè tôi xuống đất.
Dù thế nào tôi cũng không nên bỏ qua, Hứa Nhất là một người đàn ông.
Một người đàn ông có chút cơ bụng, cao hơn một mét tám, lại đang ở độ tuổi thanh xuân, có dục vọng mãnh liệt.
Cho nên tôi không hiểu cậu ấy đang hôn tôi hay đang cắn tôi.
Là đang động tình, hay là đang phát tiết.
Tôi chỉ muốn với lấy điện thoại trên bàn trà, nhanh chóng gọi 110.