HỨA NHẤT
CHƯƠNG 5
Tôi lê bước chân mệt mỏi về nhà, trong đầu dần dần lên kế hoạch cho tương lai.
Tôi thất nghiệp rồi, chi tiêu trong nhà đột nhiên trở nên eo hẹp.
Tôi còn suýt không nuôi nổi bản thân, huống chi còn có thêm một người đàn ông to lớn.
Cho nên khi mở cửa, nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn bên trong, tôi mới cảm thấy, cuộc đời đúng là như vậy.
Sau khi đá bạn một cú, còn phải bồi thêm một cái tát.
Tôi không hiểu, vì sao trong nhà lại bừa bộn đến thế.
Những mảnh thủy tinh vỡ vụn, chậu hoa đổ nghiêng, đất cát vương vãi, rồi cả bột mì rải khắp sàn, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt tôi lướt khắp căn phòng, nhưng cuối cùng, lại không tìm thấy bóng hình mà tôi muốn tìm.
Hứa Nhất.
Biến mất rồi.
Đầu óc tôi đột nhiên trống rỗng, sau đó là nỗi sợ hãi không ngừng lan rộng.
Tôi bắt đầu tìm kiếm khắp các phòng, từng ngóc ngách, một người đàn ông cao một mét tám mấy, căn nhà cho thuê vốn không lớn, cậu ấy có thể trốn ở đâu chứ?
Tôi lật tung cả tủ đựng đồ trong bếp để tìm.
Cho đến khi ánh mắt dừng lại ở cuốn sổ vẽ bị rơi bên cạnh.
Trên đó, dường như vẽ một chiếc bánh kem xiêu xiêu vẹo vẹo.
Bột mì vương vãi khắp sàn, căn bếp bừa bộn.
Tôi đột nhiên nhớ lại tối qua, cậu ấy không ngủ được, từ phía sau ôm lấy tôi.
Hỏi tôi, sinh nhật là gì.
Tôi nói với cậu ấy, sinh nhật chính là ngày quan trọng nhất của một người, phải ăn bánh kem.
"Em có thể tổ chức sinh nhật cho chị không?"
Giọng nói khàn khàn, đáng thương của Hứa Nhất vang lên bên tai tôi.
……
Làm bánh kem… sao.
Tôi lại tự mình nhìn bức vẽ của cậu ấy.
Tranh của cậu ấy thường cần có trí tưởng tượng, cho nên có lẽ hình vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo kia không phải bánh kem.
Mà là một người tí hon đang bưng bánh kem.
Đồ ngốc này.
Không lẽ, làm bánh kem xong rồi chạy ra ngoài tìm tôi rồi?
……
Ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng sấm, gió mưa dữ dội ập đến.
Đập mạnh vào khung cửa sổ.
Tôi sững người, đứng yên một hai giây.
Sau đó đột nhiên đứng dậy, cầm ô lao ra khỏi nhà.
Cậu ấy sợ sấm sét như vậy.
Không tìm thấy tôi, cậu ấy sẽ chạy đi đâu đây.
13
Mặt đường đêm mưa trơn trượt, mưa lớn làm mờ tầm nhìn.
Cầm ô vướng víu quá, tôi dứt khoát đội mũ chạy dọc theo con phố.
Vừa chạy, vừa gọi tên cậu ấy.
Xe ô tô phóng qua, nước b.ắ.n tung tóe lên người tôi.