Du Vãn Mộ Thừa Ngôn

Chương 30 - hoàn

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Về , về thì đừng nữa, bên ngoài nào bằng nhà .”

 

"Con đang mang thai, Thái y giỏi nhất, bà đỡ giỏi nhất đều ở kinh thành, mẫu sẽ an bài thỏa đáng cho con.”

 

"Viện của các con vẫn dọn dẹp thường xuyên, nha ma ma đều do đích chỉ dạy, lát nữa đưa khế ước bán cho con, nếu thấy ý, cứ việc bán ."

 

Gặp tươi chuyện, ai nỡ tỏ khó chịu.

 

Huống hồ Cố phu nhân cũng từng gì với , liền đáp: "Đa tạ mẫu ."

 

"Người một nhà, chi những lời khách sáo ."

 

Cố phu nhân , sang Cố Thừa Ngôn đang cùng các một chỗ, khóe mắt lập tức ngấn lệ, nhưng cũng mau chóng lau .

 

nắm tay hỏi khẽ:

 

"Gần năm tháng , thấy khó chịu chỗ nào ? Có thèm ăn gì ? Đứa bé quấy ?"

 

"Đi dọc đường cái gì con cũng ăn , đứa nhỏ ngoan, chẳng quấy gì cả."

 

"Quả là đứa trẻ hiểu chuyện."

 

Đại tẩu bên cạnh, trông cứ như đống lửa, nhúc nhích mãi yên.

 

Nhị tẩu thì ngược , mặt mày ôn hòa, an tĩnh đó lắng chuyện với Cố phu nhân.

 

Cố Thừa Ngôn đầu , cũng .

 

Chàng liền dậy bước đến, thẳng tới bên cạnh , hỏi:

 

"Mệt ? Ta đưa nàng về nghỉ nhé?"

 

"Không mệt , nếu mệt sẽ thưa với mẫu một tiếng."

 

Kỳ thực trong Cố phủ đều rõ, giữa Cố Thừa Ngôn và nhà họ Cố cách.

 

Bị trúng độc cả nhà bỏ mặc, đó là điều thứ nhất.

 

Đại tẩu vu oan giá họa cho , cuối cùng chẳng trừng phạt gì, là điều thứ hai.

 

Sách vở trong thư phòng dọn sạch, tiền viện vắng lặng trống rỗng, là điều thứ ba.

 

Chúng rời kinh thành, họ chẳng hỏi han lấy một lời, là điều thứ tư.

 

con về phía , thể cứ mãi tại chỗ, để những khổ sở, khó chịu cứ mãi cất giấu trong lòng.

 

Không đáng chút nào.

 

Viện của chúng dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, chẳng thiếu thứ gì, sự đều đấy.

 

Ta sai Tứ Nguyệt đến tiền viện xem thử, nàng trở về thư phòng đầy sách, bút mực giấy nghiên cái gì cũng thiếu.

 

Ngay cả đồ trang trí cũng hàng quý hiếm, tao nhã vô cùng.

 

Ta tặc lưỡi hai tiếng.

 

Cố Thừa Ngôn trở về kể chuyện của nhà họ Vương.

 

Tam hoàng tử giáng thành thứ dân, giam cầm tại hoàng lăng. 

 

Những khác liên quan đều đày biên ải, kể thì cũng coi như hoàng thượng khai ân.

 

"Vậy thì hôm bọn họ lên đường, sẽ tiễn một cho trọn nghĩa.”

 

Nhà họ Vương rời khỏi kinh thành tháng Mười.

 

Cũng khéo, đúng ngày xuất giá năm .

 

Bụng mang thai bảy tháng, ngoài thành gặp mặt nhà họ Vương.

 

Vương phu nhân từng cao cao tại thượng, nay tóc trắng xoá, tiều tuỵ già nua. 

 

Nhìn thấy , ban đầu còn nhận , khi nhận thì lẩm bẩm trong miệng: 

 

"Ta sai , sai ..."

 

Vương lão gia đôi mắt hoe đỏ.

 

Ta đưa cho Vương lão gia một túi tiền. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/du-van-mo-thua-ngon-igfs/chuong-30-hoan.html.]

 

"Bên trong là ít bạc vụn, thêm một tờ ngân phiếu một ngàn lượng, coi như trả những năm tháng ăn cơm nhà họ Vương."

 

Vương lão gia há miệng, đôi tay run rẩy đón lấy.

 

Ông gì đó, nhưng , xoay thẳng tới chỗ Nhị thẩm.

 

Nhị thẩm trái vô cùng bình thản, thấy thì hiện lên vẻ vui mừng.

 

"Du Vãn."

 

"Nhị thẩm, con chuẩn vài viên thuốc, đều để trong xe ngựa bên , còn quần áo, chăn đệm và một đồ lặt vặt khác. Người đánh xe chút y thuật, võ công, dọc đường sẽ chăm lo cho .”

 

"Quan sai bên con cũng thu xếp thỏa, thể dẫn theo tẩu tẩu, , cùng bọn trẻ xe ngựa, tới nơi khổ hàn…”

 

"Con chuẩn chút bạc, cái gì cần chi thì cứ chi, đừng tiết kiệm. Sau nếu hoàng thượng đại xá thiên hạ, còn thể trở về."

 

Những gì thể , cũng chỉ đến mà thôi..

 

Nhiều hơn nữa, lực bất tòng tâm.

 

Nhị thẩm ngừng rơi lệ: "Đứa trẻ ngốc... đứa trẻ ngốc của ."

 

"Nhị thẩm, đường bảo trọng."

 

Nhị thẩm gật đầu.

 

Cố Thừa Ngôn dìu lên xe ngựa trở về.

 

Vương phu nhân liên tục gọi tên : "Du Vãn! Du Vãn!"

 

Ta đầu, cũng liếc .

 

Trong lòng càng gợn chút sóng nào.

 

Ta đúng là một lãnh đạm, vô tình.

 

Cố Thừa Ngôn ôm lấy : "Nàng còn , còn con của chúng ."

 

"Ừm."

 

"Ta sẽ bao giờ phụ nàng."

 

"Ừm."

 

"Chúng về nhà thôi."

 

Ta tựa lòng , gật đầu thật mạnh: "Chúng về nhà!"

 

Xe ngựa chầm chậm lắc lư.

 

Ta vén rèm , ngoài trời nắng ấm rực rỡ.

 

Giống hệt như cái ngày gả cho , ngày , kiên định chọn .

 

Ta cũng kiên định chọn .

 

Chúng cùng đến giờ, luôn nâng đỡ , dắt tay .

Hồng Trần Vô Định

 

Về vẫn còn thật nhiều năm tháng.

 

Chúng cũng sẽ sống như .

 

Chàng rời, bỏ.

 

Chúng thể *phu xướng phụ tuỳ, cũng thể **phụ xướng phu tuỳ.

 

(*phu xướng phụ tuỳ: Chồng đề xướng, vợ thuận theo)

 

(**phụ xướng phu tuỳ: Vợ đề xướng, chồng thuận theo)

 

Chúng một nhà.

 

Cũng là hai con độc lập.

 

Ta yêu , yêu .

 

Vậy thì hạnh phúc sẽ mãi mãi bên .

 

Hoàn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận