Du Vãn Mộ Thừa Ngôn

Chương 1

1

 

Suốt mười năm ở nơi trang viên , sớm còn nhớ dung mạo của phụ mẫu .

 

Nhũ nương thường bảo, vốn là đích thứ nữ của Vương gia, vốn nên cao quý như kim chi ngọc diệp, đều tại cái tên thầy bói đáng c.h.ế.t .

 

Người giận đến đỏ mắt, nào là "đáng c.h.ế.t", "tâm đen", "ruột nát"... cứ xoay xoay chỉ chửi vài câu như thế, cũng chẳng dám thêm, sợ dạy hư .

 

Ta nép bên , mỉm ngẩng đầu trời, giơ ngón tay lên đếm xem còn mấy ngày nữa thì A trở về.

 

Không sẽ mang theo thứ gì mới lạ cho .

 

Trang viên cách kinh thành xa, lúc đến xe ngựa mấy ngày trời.

 

Đến nơi, mấy ma ma dữ tợn trấn giữ cổng, bảo là tuân theo lệnh của lão gia và phu nhân, cho khỏi cửa nửa bước.

 

Một căn nhà như thế, giam suốt mười năm trời.

 

Ta chữ, chẳng thơ ngâm vịnh, cũng đánh đàn múa hát, ngay cả việc bếp núc cũng vụng về.

 

Thế nhưng nhũ nương vẫn khen ngoan ngoãn, bảo trồng hoa khéo, là cô nương nhất đời.

 

A cũng khen nhất đời.

 

A là con trai của nhũ nương, khi theo đến nơi .

 

Khác với trăm điều ràng buộc, ai quản thúc, gì thì .

 

Ban đầu theo thợ săn trong làng lên núi học săn bắn, theo tiêu cục hộ tống hàng hóa, nay cưới vợ sinh con, an cư lạc nghiệp trong thôn.

 

Tẩu tẩu là con gái của sư phụ thợ săn, tình cảm giữa hai đỗi mặn nồng.

 

"Nhũ nương, A còn mấy ngày nữa là về."

 

"Chuyến ngoài hơn một tháng, cũng nên về đấy."

 

Ta ngẩng đầu trời xanh vời vợi, lẽ mênh mang vô tận, thế nhưng nơi giam giữ chỉ nhỏ bé bằng gang tấc, khiến bầu trời dường như cũng nhỏ bao.

 

Ta nhớ đến lời A kể khi trở về: nào là sông lớn hồ rộng, rừng sâu rậm rạp, phố phường qua kẻ , hội chợ chùa chiền náo nhiệt, đủ món ăn ngon, đủ thứ lạ đời…

 

Mười năm .

 

Phụ mẫu từng cho trở về, cũng một tới thăm.

 

Ăn mặc dùng hằng ngày đều do trang viên cung cấp, tuy chẳng cao lương mỹ vị, cũng chẳng khoác lụa là gấm vóc, nhưng cũng từng để đói rét.

 

Khi còn nhỏ, hiểu "khắc phụ mẫu" nghĩa là gì. Về lớn thêm chút, mấy ma ma thì thầm lưng, bảo chổi, tránh cho xa kẻo rước xúi quẩy, mới dần hiểu .

 

Con vốn tìm lợi tránh họa, cũng là lẽ thường.

 

Thân thích ruồng bỏ, phụ mẫu hững hờ, từng buồn, nhưng hình như cũng chẳng quá đỗi đau lòng.

 

Bởi vì còn nhũ nương, còn A .

 

Lần A trở về mang theo ít thứ mới lạ, trong đó cả một chậu sơn sắp héo tàn, tên là Thập Bát Học Sĩ.

 

Ta chẳng hiểu cái tên tao nhã nghĩa là gì, chỉ thấy nó đáng thương, liền cẩn thận sửa gốc đất, tưới nước, đặt nơi bệ cửa sổ, dùng khăn con lau lớp bụi vài chiếc lá còn sót .

 

Chờ nó nhánh mới, nảy mầm mới.

 

"Nhũ nương ơi, nhũ nương ơi, nó sống kìa."

 

Ta vội vàng giục nhũ nương cho A , rằng cứu sống chậu sơn mà A mang về.

 

Trước khi , nhũ nương xoa má , mắt đỏ hoe

 

"Ta một lát về ngay, con ở nhà ngoan nhé."

 

"Vâng ạ."

 

Khi còn nhỏ, từng lén trốn ngoài một , bắt về, mấy ma ma phạt , mà trút giận lên nhũ nương, hành hạ thậm tệ.

 

Ta đánh , cũng .

 

Từ về , chẳng còn dám trốn nữa.

 

, chỉ cần sai một bước, nhũ nương sẽ là gánh tội .

 

Hôm Vương gia cho đến đón , lá cũng xanh tươi sum suê. Ta kẻ nhiều, nhưng chẳng nhớ câu nào.

 

Bởi vì đang dối.

 

Nào là phụ mẫu nhớ , đặc biệt phái đến đón.

 

Ta tuy từng thấy thế gian rộng lớn , nhưng nghĩa là kẻ ngu ngốc.

 

Thật giả, vẫn nhận .

 

Chỉ nhũ nương là vui vẻ, cứ ngỡ rằng trông thấy trăng sáng tầng mây.

 

Ta nỡ cho , trở về, chỉ là từ một chiếc lồng sắt bước một cái lồng khác mà thôi.

 

Cho nên để nhũ nương cùng, sợ thấy khổ cực, sẽ chuyện thể cứu vãn.

 

"Tiểu thư, vì ? Ta..."

 

"A vì mưu sinh mà thường xuyên ngoài, tẩu tẩu mang thai, cháu nhỏ cần chăm sóc. Con về nhà là để hưởng phúc, nhũ nương chớ lo. Chờ con định , sẽ phái đến đón nhũ nương và A kinh đoàn tụ."

 

Hôm khởi hành, khi bước lên xe ngựa, vẫn luôn nở nụ , tựa như vô cùng trông mong ngày về nhà.

 

Như thể thật sự vui vẻ.

 

Mãi đến khi xe, chậu sơn nơi góc xe, nước mắt mới kìm mà lăn dài.

 

Kiếp , chẳng rõ còn thể gặp nhũ nương và A nữa

 

2

 

Đường về kinh thành cũng như khi mới đến trang viên năm xưa, trải qua mấy phen ngày đêm gối mỏi chân rời, cuối cùng cũng tới nơi.

 

Không phụ mẫu niềm nở đón chào, cũng chẳng thấy hạ nhân nào cung kính nghênh tiếp.

 

Lúc dẫn đến mặt mẫu , bà đang mặc cẩm y hoa phục, đầu cài trâm ngọc, dung nhan đoan trang dịu dàng, khí độ thanh cao. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/du-van-mo-thua-ngon-igfs/chuong-1.html.]

 

Bên cạnh là một cô nương duyên dáng đang kéo vạt áo bà, nũng nịu nũng.

 

Miệng một tiếng "mẫu đồng ý với con ", hai tiếng "con cầu xin ", nàng nũng nịu van nài.

 

Mẫu mỉm , đưa tay véo nhẹ má nàng, giọng dịu dàng ôn nhu: 

 

"Được , theo con là . Ngày mai bảo chưởng quầy đến phủ đo kích thước, cho con mấy bộ y phục mới."

 

"Tạ ơn mẫu , mẫu thật là !"

 

Hai cứ thế mật, chẳng hề bận tâm đến sự hiện diện của .

 

Ta ở bên, im lặng .

 

Ta tưởng sẽ buồn, sẽ đau lòng, nhưng rốt cuộc chỉ lặng lẽ , trong lòng phẳng lặng như nước.

 

Cũng thôi, tuy phụ mẫu yêu thương, nhưng nhũ nương, A .

 

"Thưa mẫu , nàng ?"

 

Nữ tử áo gấm bước đến mặt , ánh mắt cao thấp đánh giá, mang theo mấy phần khinh bỉ.

 

Ta chỉ mặc một áo bông đơn sắc, tuy là mới tinh, nhưng so với y phục cùng trang sức nàng, đúng là một trời một vực.

 

Mẫu cũng đưa mắt .

 

Chỉ thoáng qua, bà nhíu mày, trong mắt lộ vẻ chán ghét rõ ràng.

 

Lạnh nhạt : "Phải, là của con."

 

Ta khẽ gọi: "Mẫu , tỷ tỷ."

 

"Được , Đan Họa, dẫn nó ..."

 

Bà ngẫm nghĩ một chút hỏi: "Bên cạnh viện của Du Hân còn chỗ trống ?"

 

"Bẩm phu nhân, viện sát vách của đại tiểu thư, hiện biểu tiểu thư đang ở."

 

"……"

 

"Bên Đồng Uyển thì còn một tiểu viện trống." Đan Họa đáp.

 

"Vậy thì ở Đồng Uyển , ngươi dẫn nó qua đó."

 

Ta Đồng Uyển là nơi nào.

 

Ta cũng quyền lựa chọn kén chọn.

 

Mẫu thích , tỷ tỷ thì ngạo mạn cao cao tại thượng, còn Đan Họa tuy là nha , đối với cũng chẳng chút cung kính.

 

Tới nơi mới , nơi đây đều là nơi ở của các thứ nữ trong phủ.

 

Viện nhỏ, chỉ ba gian phòng, trong phòng nồng nặc mùi ẩm mốc.

 

Đan Họa sai dọn dẹp, phân phó bọn họ bê đồ , còn thì chỉ cầm tay nải giữa sân, lặng lẽ chờ đợi.

 

len lén ló đầu, tò mò , nhưng chạm mắt liền rụt đầu thật nhanh.

 

Không ai mời sang chơi, cũng chẳng ai mời uống tách .

 

"Nhị tiểu thư, dọn dẹp xong ạ."

 

"Ừm."

 

Ta bước trong phòng.

 

Nói dễ thì là thanh nhã, khó thì chính là nghèo túng.

 

Ta cũng chẳng mấy để tâm.

 

Đã đến thì cứ an yên mà ở.

 

Ta phận thấp kém, lời nhẹ tựa lông hồng, cánh tay thể xoay chuyển nổi đùi chân.

 

Biết điều một chút, sống yên còn hơn đánh đòn, phạt quỳ, phạt .

 

Đan Họa nhanh chóng dẫn theo hai nha và một ma ma tới, hầu hạ , từ nay lệnh sai bảo.

 

Ta qua là , các nàng chẳng ai hầu hạ , nhưng cũng quyền lựa chọn.

Hồng Trần Vô Định

 

Ta trong phòng một lúc khá lâu, cũng chẳng thấy ai bước châm rót nước.

 

Ngoài cửa vang lên tiếng thì thầm:

 

"Ta trong phòng chổi, khắc hết bên cạnh."

 

"Không , thể ở đây, lỡ như khắc đến c.h.ế.t thì ?"

 

"Ta cũng ."

 

Hai nha vội vã chạy mất.

 

Chỉ còn ma ma nọ chậm rãi bước , cúi hỏi:

 

"Tiểu thư uống nước ạ?"

 

Ta khẽ lắc đầu, định khó bà :

 

"Ngươi giúp mang hành lý , trong đó một chậu sơn , phiền ngươi đem ."

 

"Vâng."

 

Ma ma đáp lời lui .

 

Chẳng bao lâu , một nha mặt tròn bước , cử chỉ cung kính, dáng vẻ quy củ.

 

"Nô tỳ Tứ Nguyệt tham kiến tiểu thư."

 

"Miễn lễ."

 

Ta bảo nàng chuẩn ít nước sạch, dọc đường xóc nảy gió bụi, kịp tắm rửa chỉnh tề.

 

Ta chỉ rửa mặt sạch sẽ, chợp mắt một lát.

Bạn cần đăng nhập để bình luận