"Không giấu gì tiểu nương, đúng là sống bằng nghề hái thuốc. Mấy hôm mới hái một ít, giờ đều bán hết ."
"Gốc cây cũng chẳng là giống gì, hiệu thuốc thu mua, nên đành đem bán như cây cảnh."
"Vậy hẳn ngươi cũng gặp ít hoa cỏ kỳ lạ trong rừng sâu nhỉ? Nếu gặp , thể đào mang ngoài ?"
"Chỉ cần giá cả hợp lý, chúng sẽ thu mua."
Nghe , lập tức vui mừng khôn xiết.
"Thật sự thu mua ? Bất kể là gì cũng mua ?"
Ta gật đầu.
Cố Thừa Ngôn cũng gật đầu.
"Thế thì quá . Các vị đấy thôi, trong rừng sâu ít loại hoa cỏ nở hoa, nhưng khác thảo dược một chút."
"Hiệu thuốc thu, cũng dám đào về. Nếu các vị thật sự mua hết, mà gặp sẽ đào mang ngay.”
"Yên tâm, tuyệt đối đòi giá trời."
Thanh Việt hẹn thời gian bao lâu sẽ đến lấy một .
Khi đào thì nhất để nguyên đất ở rễ, như thế thì cây sẽ thiếu nước mà chết.
Cố Thừa Ngôn dẫn khắp phiên chợ.
Kết quả thu hoạch đầy tay.
Về khách điếm, bắt đầu phân loại mấy món đồ chơi mua .
Ai mà tin nổi, còn mua nguyên một hộp đá màu sắc sặc sỡ, muôn hình muôn vẻ, như cảnh trong tranh.
Cố Thừa Ngôn đó gọi là đá vũ hoa.
Ta cũng chẳng rõ đá vũ hoa là gì, chỉ rằng nó thật sự .
Đó là những viên đá đến mức từng thấy bao giờ.
"Viên một miếng ngọc đeo."
"Viên sẽ đính lên túi thơm."
"Còn đôi , thành hoa tai."
Ta chọn một viên trông vẻ trầm , mang đến mặt Cố Thừa Ngôn, giơ lên đo thử:
"Tam gia, viên sẽ đan thành tua quạt cho ?”
"Vậy phối thêm một cây quạt lớn." Cố Thừa Ngôn xong liền bật .
Ta nghĩ , đúng là viên đá vũ hoa lớn thật, nếu tua quạt…
"Vậy thì giữ tự đan chơi, cho tam gia nữa."
"Dẫu dùng tua quạt , nhưng nếu đan thành dây treo móc lên tường treo bên cửa sổ, hẳn cũng lắm. Du Vãn nếu thấy phiền thì thể thêm vài cái."
"Tam gia thật sự thích ?"
"Chỉ cần là nàng , đương nhiên đều thích."
Ta rạng rỡ, tiếp tục lựa chọn, trong đầu nghĩ đủ kiểu phối màu.
Lục lọi các loại sợi màu sặc sỡ, phối hợp một hồi, nhanh chóng thành một cái dây đeo thắt lưng đưa cho Cố Thừa Ngôn xem.
"Tam gia, xem ? Có hợp với y phục hôm nay của ?"
Cố Thừa Ngôn nhận lấy, nghiêm túc ướm thử, khẽ gật đầu.
"Thật sự hợp."
"Để thắt cho ."
Dây đeo thắt lưng của vốn đính một miếng ngọc bích quý.
Ta thấy dây buộc cũ , bèn bằng dây mới do tự .
Cố Thừa Ngôn khen: "Du Vãn thật khéo tay."
"Ta còn nhiều kiểu nữa cơ, tam gia chờ xem nhé."
Chỉ với một hộp đá vũ hoa, thắt xong hết dây cho từng cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/du-van-mo-thua-ngon-igfs/chuong-13.html.]
Bên cạnh Tứ Nguyệt và vài , mỗi đều tặng một cái.
Hộ vệ thì miễn, đều là nam tử.
Ngoài Thanh Việt xin hai cái cho , còn đều cất kỹ.
Dự định khi trở về kinh thành sẽ đem tặng cho trong nhà.
Thứ chẳng đáng bao nhiêu, tặng cũng chỉ là tấm lòng, xem cho là chính.
Tứ Nguyệt thích lắm, ngắm nghía hai hôm cũng cất nữa.
Chỉ Cố Thừa Ngôn là vẫn luôn đeo dây ngọc bên .
Còn dặn thêm vài cái, đổi kiểu dáng và màu sắc, để tiện đổi.
Vốn chỉ vài ngày đường, nhưng vì chúng chậm, ghé nghỉ dọc đường, thành hơn mười ngày mới tới nơi.
May mắn là dọc đường gặp mưa.
Đợi khi sắp đến trang trại, trời mới bắt đầu mưa lâm râm.
Một cơn mưa thu lạnh thêm một phần
Huống hồ nay sang đông, trong mưa hình như còn xen lẫn cả tuyết.
Ta vén rèm, mở cửa sổ gỗ, một luồng gió lạnh ùa thẳng mặt.
Ta vội vàng đóng cửa , buông rèm xuống, chỉnh cho gọn.
"Bên ngoài lạnh thật đấy."
"Chờ đến khi trang trại, lò sưởi, bếp lửa, đến lúc đó còn thể nướng khoai."
Ta , trong lòng tràn đầy mong ngóng.
"Tam gia từng đến đây ?"
"Hồi nhỏ từng theo mẫu đến nghỉ mát một . Dòng suối cửa trang trại cá tươi ngon."
"Kho cá nấu cùng canh đậu phụ, nước dùng ngọt thanh, đậu phụ ngấm vị cá, mềm mịn…"
Ta nhịn nuốt một ngụm nước bọt.
Sợ thèm đến chảy dãi, còn vội vàng lau khóe miệng.
Cố Thừa Ngôn :
"Nhìn nàng thèm kìa. Đợi tới nơi sẽ bảo bắt cá nấu cho nàng, chỉ là tham ăn đấy nhé."
Ta liên tục gật đầu, ôm lấy cánh tay nũng nịu: "Tam gia thật ."
14
Trang trại rộng, mấy chục hộ dân, hợp thành một thôn nhỏ.
Những sống nhờ đất của trang trại, chính là đất nhà cho họ thuê canh tác.
Họ nộp một hai phần lúa gạo.
Hồng Trần Vô Định
Họ là tá điền của Cố gia, về cũng sẽ là tá điền của .
"Họ coi là lương dân ?"
Cố Thừa Ngôn khẽ gật đầu.
Quản sự trong trang trại là một lão nhân gầy gò, tuổi ngoài năm mươi.
Ba con trai đều thành gia lập thất, cháu trai cháu gái cũng đông đủ, thể xem là con cháu đầy nhà.
Cả nhà bọn họ ở trong một tiểu viện sát bên chính viện.
"Nghe tin tam gia sẽ đến, lão nô sớm sai quét dọn trong ngoài phủ viện."
"Lò sưởi trong chính viện cũng nhóm lửa."
Lão về phía , hết là hành lễ, mới cung kính hỏi:
"Thiếu phu nhân kiêng món nào ? Hay thích ăn món gì?"
Ta về phía Cố Thừa Ngôn.
Chàng bất đắc dĩ :