Du Vãn Mộ Thừa Ngôn

Chương 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Rồi bắt đầu sai sửa sang viện tử, mang hết sách cũ hong phơi. Chúng tiếc gì vì nó, cũng tin chuyện khắc cha gì hết."

 

"Chúng chỉ mong khi con gả đến Cố gia, nó chuyện để , bận rộn mỗi ngày, chẳng còn thì giờ mà đau buồn, để sớm vực dậy tinh thần."

 

"Độc giải thì tìm cách dịu bớt…"

 

Bỗng dưng cảm thấy xót xa.

 

Xót cho Cố Thừa Ngôn mà cố gắng bao.

 

"Chắc chắn sẽ tìm cách giải độc. Nếu dược dẫn, thì tự tìm!"

 

"Cho núi đào, dán cáo thị mua về. Hễ là thứ quý hiếm, hiệu thuốc từng bày bán, cứ gom về cả. Con sẽ trồng thử."

 

"Mẫu , con giỏi trồng cây cỏ, xin tin con. Nhất định con sẽ trồng thứ thể giải độc cho tam gia."

 

Cố phu nhân một hồi lâu, ôm lòng, nhẹ vỗ lưng: 

 

"Được, , , từ nay tam lang giao cho con."

 

Ta gật đầu thật mạnh.

 

Không chỉ là khiến bận rộn ?

 

Ta sách học chữ vẫn đủ bận, thì nài dạy vẽ tranh, đưa ngoài chơi.

 

Chúng sẽ cùng dựng một trang trại, chuyên để trồng thảo dược quý hiếm.

 

Những việc cần sợ tốn bạc.

 

Chỉ cần dược liệu trồng , sớm muộn cũng sẽ lời gấp mười, trăm .

 

Chỉ là, ngờ Cố phu nhân lập tức ban cho một trang trại.

 

"Trang trại đó tựa lưng núi, phía suối chảy. Có hơn bốn trăm mẫu ruộng, hơn một nghìn mẫu đất rừng, thêm hai ngọn núi nhỏ. Giờ giao nó cho con."

 

"Từ nay dùng nó để trồng dược liệu… Du Vãn, tam lang xin nhờ cả con ."

 

Ta ngơ ngác gật đầu.

 

Một trang trại lớn như , tốn bao nhiêu bạc?

 

Là của ư?

 

Cảm giác nhẹ bẫng, cứ như chẳng thật.

 

Khi kể chuyện với Cố Thừa Ngôn, mỉm :

 

"Mẫu giàu hơn nàng tưởng nhiều. Người trong tay bà cũng ít. Chuyện của nàng ở Vương gia, bà thể ."

 

Ta chớp chớp mắt: "Vậy là bà sớm điều tra rõ ?"

 

Vậy còn hỏi gì?

 

Chẳng lẽ sợ thành thật?

 

"Đâu chỉ là điều tra rõ. Chỉ sợ là rõ đến từng chi tiết."

 

"Chuyện còn điều cần với nàng, chính là chuyện hồi môn… Trừ sính lễ do Cố gia đưa đến, Vương gia thật bỏ một văn tiền nào để sắm sửa. Toàn bộ những thứ nàng mang theo, đều là bạc của Cố gia."

 

"Ta bảo ma ma tính thử, chúng đưa cho Vương gia mười ngàn lượng bạc, mà họ chỉ mua đồ đáng giá năm ngàn lượng."

Hồng Trần Vô Định

 

"Cái gì cơ?" Ta kêu to.

 

"Bọn họ thể vô liêm sỉ như ?"

 

Ta tức đến nỗi chạy khắp phòng, giậm chân bình bịch, nghiến răng nghiến lợi mắng bọn họ là đồ lòng đen tối, ruột gan thối rữa.

 

Lại còn lẩm bẩm rủa cho Vương gia sớm muộn cũng tiêu tan.

 

Năm ngàn lượng , nhất là mua sẵn quan tài cho .

 

nghĩ tới thấy tiếc đứt ruột.

 

, tối hôm ăn thêm nửa bát cơm.

 

Còn khiến Cố Thừa Ngôn phì , cũng uống thêm nửa bát canh.

 

về nhà đẻ, nên sáng hôm ai đến gọi dậy.

 

Triệu ma ma dặn các nha :

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/du-van-mo-thua-ngon-igfs/chuong-10.html.]

"Tiểu thư còn đang tuổi ăn tuổi ngủ, ngủ thì cứ để nàng ngủ thêm một chút."

 

Đợi khi tỉnh dậy, đầu tiên uống yến sào.

 

Ngọt lịm, mùi vị quá ngon, nhưng cũng khó uống.

 

Chủ yếu là đầu tiên nếm thử, nên cảm thấy đặc biệt thích.

 

Bữa trưa ăn cùng Cố Thừa Ngôn.

 

Ta ăn ngon miệng, thỉnh thoảng gắp cho vài miếng thức ăn.

 

Chàng ăn nhiều, phần lớn là uống canh, món ăn cũng thanh đạm.

 

Triệu ma ma , khi trúng độc thể giải, từng im lặng hơn một tháng mở miệng.

 

Mấy tháng trời chỉ uống ít canh, ăn cơm, đụng đến thịt.

 

Gầy đến nỗi da bọc xương.

 

Sau thông suốt mới bắt đầu chịu ăn .

 

Thật quá đáng thương, một như tam gia.

 

Ta nhất định, nhất định sẽ trồng thật nhiều thật nhiều thảo dược quý hiếm.

 

Từ đó tìm dược dẫn thể cứu mạng .

 

11

 

Trong viện của Cố Thừa Ngôn, một căn thư phòng.

 

Bút nghiên, giấy mực bàn đều là do Cố Thừa Ngôn dẫn đến kho của Cố phủ, cho tự tay chọn lấy.

 

Nhiều màu sắc rực rỡ, tinh xảo mắt, thích vô cùng.

 

Ngày mai là ngày chính thức khai tâm học chữ.

 

Ta ngủ sớm hơn ai hết, nhưng giường cứ lăn qua lộn mãi chợp mắt .

 

Khó khăn lắm mới ngủ , tỉnh dậy liền hỏi Tứ Nguyệt:

 

"Giờ gì ? Trời sáng ?"

 

Dĩ nhiên là dậy sớm nhất.

 

Mặc y phục xong, ăn sáng xong, đến thư phòng đợi.

 

Ngồi yên, hết sờ bên lau bên .

 

Tay cầm khăn, chỗ lau lau, chỗ chùi chùi.

 

Đến khi Cố Thừa Ngôn bước , lau dọn thư phòng một lượt.

 

Nghiên mực, chậu rửa bút đều rửa kỹ mấy .

 

"Tam gia. Chúng bắt đầu ."

 

Chàng lưng , nắm tay lên giấy tuyên một cái tên.

 

"Du Vãn."

 

"*Mạc đạo tang du vãn, vi hà thượng mãn thiên." 

 

(*tạm dịch: Đừng bảo tuổi xế chiều là muộn, vì ánh hoàng hôn vẫn rực rỡ cả bầu trời.)

 

Chàng tên , e là lấy từ trong câu thơ .

 

Ta hiểu ý nghĩa, liền giảng cho .

 

Rằng đừng bỏ dở giữa chừng, dẫu tuổi xế chiều, vẫn thể nên việc lớn.

 

Chàng nắm tay , thêm một câu khác:

 

"Nữ tử cũng nên tự trọng tự ái, ngừng tự cường, phấn đấu tiến lên.”

 

"Du Vãn, đây là điều kỳ vọng ở nàng. Ta mong nàng sẽ thực hiện những lời ."

 

"Tự trọng, tự yêu, tự cường, ngừng cố gắng."

 

"Bởi vì thể bên nàng nhiều năm. Cũng thể bảo vệ nàng cả đời. Ngày còn, nàng dựa chính ."

 

"Những gì để cho nàng, cũng cần chính nàng bản lĩnh mới giữ ."

Bạn cần đăng nhập để bình luận