Giờ khắc , khát đói, ở chỗ mẫu chẳng uống nổi một ngụm nước, càng ăn miếng nào, đuổi đến cái tiểu viện như thể tránh dịch.
Chỉ cần ngủ , sẽ thấy đói, thấy khát nữa.
"Vâng."
Tứ Nguyệt tay chân lanh lẹ, mang một bình mời uống để nhuận cổ họng, chạy một chuyến nữa, mang về điểm tâm và hoa quả, bảo ăn lót .
Trong lúc ma ma dẫn chuyển hoa và hành lý đến, nước nóng cũng chuẩn xong.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tứ Nguyệt còn giúp lau tóc.
"Tiểu thư dưỡng tóc thật."
Ta chợt nhớ nhũ nương vì nuôi mái tóc đen nhánh mà vất vả ít, trong lòng dâng lên niềm ấm áp, bất giác nở nụ hạnh phúc.
Lần trở về , yến tiệc đón gió tẩy trần, trong nhà cũng ai tới thăm hỏi, mẫu càng ban cho bạc tiêu dùng khen thưởng.
Thức ăn cũng giống như các tỷ khác ở Đồng Uyển, gì khác biệt.
Trong phủ, ai nấy đều , – nhị tiểu thư xuất đích nữ – chẳng phụ mẫu yêu thương, càng hai vị trưởng cùng đại tỷ đoái hoài.
Ta cũng từng ý định tranh giành gì với ai.
Lúc , A đưa hai mươi lượng bạc, chừng cũng đủ cho chi dùng một thời gian dài.
Chỉ cần lặng lẽ chờ đợi, chờ đợi vận mệnh sẽ dẫn …
3
Nửa tháng khi về phủ, Tứ Nguyệt mang đến cho năm lượng bạc tiền tháng.
Ta nâng bạc trong tay, mỉm vui vẻ.
Nếu tiết kiệm ăn uống, một năm thể tích góp sáu mươi lượng.
Số tiền đủ để mua mấy mẫu ruộng ở quê, dựng một căn nhà nhỏ.
Đến khi đó, thể nhờ mang tin cho A , phiền tạm thời lo liệu .
Lỡ một ngày nào đó còn nơi nương tựa, một chốn an , cũng đỡ cho rơi cảnh trôi dạt vô định, đầu đường xó chợ.
Tứ Nguyệt khuyên nên lấy một lượng để thưởng cho hạ nhân.
"?"
Ta nàng, nàng chỉ lặng lẽ đó chờ đợi.
"Cho các ngươi ?"
Tứ Nguyệt lắc đầu:
"Không là thưởng cho nô tỳ, mà là cho những khác bên ngoài Đồng Uyển. Chẳng hạn như ở phòng bếp, kho lương, sổ sách, bên cạnh phu nhân…"
Tứ Nguyệt , ánh mắt nhuốm vẻ thương hại.
Ta hiểu vì nàng như .
Ta sủng ái, đương nhiên việc đều tự lo liệu chu .
Nếu cẩn thận khéo léo, thì cơm canh sẽ bớt xén, nước nóng cũng luôn giành hết, đồ cấp phát hàng tháng thì chẳng tới tay, hoặc thì cũng là đồ hỏng.
Đám chuyên nịnh cao đạp thấp , đắc tội nổi.
Ta đành nén lòng đưa một lượng bạc, giao cho Tứ Nguyệt.
Hồng Trần Vô Định
Tứ Nguyệt nhận bạc lui .
Còn một nha khác hiếm khi thấy mặt mũi, nàng gì, cũng chẳng bận tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/du-van-mo-thua-ngon-igfs/chuong-2.html.]
Ma ma họ Hoàng, ngoài việc lao động tay chân thì cũng nhiều lời.
Người duy nhất thể dựa chính là Tứ Nguyệt.
Nàng tháo vát, tay nghề may vá khéo léo, việc vặt trong phòng đều nàng xử lý đấy.
Cơm ba bữa thiếu, khi còn trái cây điểm tâm, gặp may thì ăn, thì cũng thèm khát.
Chỉ là thật quá nhàm chán.
Ở quê, còn thể chăm hoa trồng cỏ trong sân.
Về Vương phủ , chẳng gì nữa.
Ta từng ý cận cùng các tỷ , nhưng họ thấy liền vội vã rời , thậm chí còn đóng sập cửa mặt .
Ta , họ chê , sợ khắc mệnh họ.
Ta bản lòng , cho nên cũng chẳng bước chân ngoài.
Ngày ngày trong viện, ngắm chậu sơn , trò chuyện cùng nó, lau lá, tưới nước.
Thấy nó dần dần sinh trưởng, cành lá sum suê, trong lòng cũng cảm thấy vui.
Lúc Đan Họa dẫn theo hầu bưng y phục cùng trang sức đến, liền hiểu, phụ mẫu đón về, rốt cuộc là vì chuyện gì.
"Phu nhân gần đây bận rộn, nên nhất thời quên mất tiểu thư…"
Đan Họa nhiều, chỉ khẽ gật đầu, tỏ ý rõ.
"……"
Một lát , nàng :
"Ngày mai tiểu thư dậy sớm một chút để chải chuốt trang điểm, đến lúc đó nô tỳ sẽ đến đón ."
"Ừ."
Ta bộ y phục lộng lẫy , bỗng ngẩn .
Tứ Nguyệt do dự hồi lâu mới cất tiếng:
"Nô tỳ tin phu nhân đưa trở về, là đại tiểu thư gả Cố phủ."
"……"
Ta Tứ Nguyệt.
Tứ Nguyệt :
"Người hôn ước với đại tiểu thư là Tam công tử của Cố phủ, năm xưa vốn là nhân vật phong tư tuấn mỹ, danh tiếng lẫy lừng. Liên tiếp đỗ đầu ba kỳ thi, Hoàng thượng đích ban danh Trạng nguyên.”
“Chỉ tiếc, hai năm trong săn ở Đông Giao, vì cứu giá mà thương trúng độc, trọng thương đến gân cốt, từ đó mất khả năng . Nay hiếm khi khỏi cửa, nếu ngoài cũng chỉ xe lăn."
"Tam công tử xảy chuyện xong, Cố gia vẫn đến cầu . Đại tiểu thư sống c.h.ế.t chịu gả. Cố gia từ hôn, lão gia và phu nhân tiếc mối tình , nên mới cho đưa tiểu thư trở về."
Trạng nguyên …
Ta ngơ ngác hỏi:
"Tại là ? Trong phủ chẳng còn nhiều tỷ khác ? Chẳng lẽ họ ư?"
"Người là đích xuất, còn họ thì…"
Lời của Tứ Nguyệt, hiểu.
Tỷ tỷ chịu gả cho một Tam công tử tàn tật, sinh tử khó lường.
Phụ mẫu thì nỡ bỏ mối quan hệ với Cố gia, ráng chịu đựng suốt hai năm cũng thể níu giữ thêm, bèn đưa về, mặt tỷ tỷ gả .
Nếu vì điều , họ vốn dĩ sẽ chẳng nhớ đến .