CUỘC GỌI BỊ CÚP MÁY

6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cậu chủ lặng lẽ nhìn cô ấy từ bờ, ánh mắt ngày càng đậm nét ham muốn.

 

Cô chơi chán rồi, liền bơi vào bờ, lén chạy vào hang núi nơi giấu quần áo.

 

Cậu chủ theo sau cô, từng bước rơi vào lưới tình mà hồ ly giăng sẵn.

 

Ban đầu, cô nhìn thấy cậu, còn giả vờ hoảng hốt.

 

Cậu ta ngồi xuống cạnh cô, cô liền đỏ mặt nhích ra xa, giữ khoảng cách.

 

Cậu chủ bất ngờ bóp má cô, trêu chọc rồi ghé sát lại.

 

Cậu ta không vội hôn cô, chỉ trách: “Trốn tôi? Cô trốn được đến đâu chứ.”

 

“Chị ơi, dạo này, chị hư lắm.”

 

……

 

Phương Cẩn Dự đã ghé rất sát, một tay ôm lấy cổ tôi, giữ chặt khiến tôi không thể trốn.

 

Cửa phòng bất ngờ bị mở ra, Tần Tiêu bước vào, ngồi cạnh đạo diễn, cười nói: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”

 

Ánh mắt anh ta lạnh lùng lướt qua Phương Cẩn Dự, rồi cuối cùng dừng lại ở tôi.

 

Anh ta cong môi cười với tôi, như một con mèo nghịch ngợm đang đùa giỡn con chuột ngây thơ.

 

Lúc đó tôi mới biết, thì ra, anh là một trong những nhà đầu tư của Họa Cảnh.

 

Tần Tiêu cố ý.

 

Anh đang chờ xem tôi giãy giụa phản kháng anh ra sao, để rồi chỉ cần dùng một ngón tay, là có thể đè bẹp tôi.

 

Anh đang bào mòn sự sắc bén của tôi.

 

Tôi ngây ra tại chỗ, cảm giác như n.g.ự.c bị khoét ra một lỗ lớn, gió lùa qua khiến tôi lạnh thấu tim.

 

Phương Cẩn Dự bất ngờ bóp nhẹ gáy tôi, giọng khàn khàn len vào tai tôi:

 

“Chị ơi, tập trung nào, đến lượt chị hôn tôi rồi.”

 

Không đúng.

 

Phân đoạn thử vai đến đây đáng lẽ phải kết thúc rồi.

 

Tôi còn chưa kịp phản ứng, cậu ta nói tiếp: “Hoặc là, tôi hôn chị cũng được.”

 

Mà câu này… không có trong kịch bản.

 

Nụ cười của Tần Tiêu vụt tắt.

 

“Đủ rồi đấy.”

 

Tần Tiêu đột nhiên lên tiếng.

 

Anh ta vừa nghịch bật lửa trong tay, vừa cau có quát tôi: “Dư Mãn Mãn, về nhà đợi thông báo đi.”

 

Tôi siết chặt nắm tay, đợi thông báo?

 

Tôi thật muốn nhảy dựng lên xé nát mặt anh ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cuoc-goi-bi-cup-may/6.html.]

 

Phương Cẩn Dự giữ tôi lại, ép tôi ngồi xuống ghế.

 

Cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi, từng chữ một: “Không cần đợi, người tôi muốn chính là chị, tiểu… di… nương… của tôi.”

 

Cậu ta tựa đầu vào vai tôi, lười biếng nhìn Tần Tiêu, vẫn cười tươi rói.

 

“Xin lỗi nhé, tiền bối, chuyện này… tôi mới là người quyết định.”

 

“Anh biết Phương Đồ An chứ? Ông ấy là bố tôi.”

 

Tôi nhớ, Phương Đồ An là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này.

 

Phương Cẩn Dự ngẩng đầu, tóc cậu ta cọ vào tôi nhột nhột.

 

Cậu ta đắc ý hỏi tôi: “Tiểu di nương, bố của cậu chủ nhà chị, lợi hại không?”

 

Hợp đồng được ký ngay tại chỗ, Phương Cẩn Dự sợ tôi chạy mất thì phải.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tần Tiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm, đến khi tôi ký xong, ngẩng đầu lên thì anh đã biến mất.

 

Tôi đi đến bãi đậu xe ngầm, đột nhiên bị một lực kéo mạnh vào góc khuất.

 

Tần Tiêu cúi đầu hôn tôi, tôi vung túi đập vào đầu anh, mắng: “Anh bị điên thì đi chữa, đừng đến đây phát rồ với tôi!”

 

Anh trừng mắt nhìn tôi, nghiến răng kìm nén cơn giận.

 

“Dư Mãn Mãn, cả đời này anh chưa từng bị ai đánh, em đánh bù đủ rồi đấy.”

 

Anh cười lạnh, khinh khỉnh hỏi tôi: “Không cho hôn?”

 

“Gì đây, kỹ thuật hôn của Phương Cẩn Dự hơn anh à?”

 

Tôi cũng cười: “Đợi ly hôn xong, tôi sẽ thử xem, rồi trả lời anh sau.”

 

Tôi rất hiếm khi thấy anh ta không như ý như vậy.

 

Tần Tiêu, cảm giác bị tư bản đè bẹp… không dễ chịu nhỉ?

 

Anh nên biết từ sớm, chẳng ai có thể che trời bằng một tay.

 

Tần Tiêu giọng tối sầm cắt ngang tôi: “Em làm loạn đủ chưa?”

 

“Chỉ vì anh cúp máy mà em đòi ly hôn?”

 

“Em không biết nhắn tin báo lại à? Dư Mãn Mãn, nói trắng ra, em chỉ đang trả thù anh, muốn anh cảm thấy tội lỗi!”

 

“Được, anh tội lỗi, anh xin lỗi, anh đảm bảo sau này không cúp máy em nữa, vậy em còn muốn sao?”

 

Tôi nhìn gương mặt anh ta, chợt nhận ra — Tần Tiêu diễn biết bao nhiêu chuyện tình, nhưng lại không hề hiểu tình yêu.

 

Anh ta là một tên khốn ích kỷ, không biết hối lỗi, cũng chẳng biết suy xét.

 

Anh chỉ muốn người khác nhường nhịn, để tô vẽ nên cái gọi là thế giới hòa bình mà anh mong muốn.

 

“Nói cho cùng, cũng là vì Tô Dược.”

 

“Những tin đồn đó là công việc của anh, em không thể không hiểu.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận