Còn tôi… Dư Mãn Mãn, ngôi sao hạng bét, bình thường đến không thể bình thường hơn, không có gì nổi bật, đảm nhận việc lặt vặt, nấu ăn, làm nền.
Tôi luôn không hiểu vì sao chương trình ăn khách thế này lại mời tôi làm khách mời cố định.
Chẳng lẽ vì tôi có bằng đầu bếp?
Tần Tiêu bước tới bắt tay chào Lưu Kiền, rất thân thiện: “Thầy Lưu, lâu quá không gặp.”
Tô Dược theo sau, cúi người chào: “Thầy Lưu, em nghe danh thầy đã lâu!”
“Phim mới của tụi em quay gần đây, nghe nói thầy cũng ở đây, anh Tiêu nhất định muốn dẫn em đến chào hỏi.”
Tô Dược liếc nhìn tôi, khẽ cong môi, ánh mắt mang theo sự khiêu khích.
Tần Tiêu đang mở đường cho cô ta.
Hồi mới cưới, Tần Tiêu nói với tôi: chúng ta phải tránh hiềm nghi.
Suốt năm năm, anh ấy chưa từng nói chuyện với tôi ngoài đời.
Thỉnh thoảng đụng mặt trong sự kiện, anh cũng ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo, chẳng buồn nhìn tôi lấy một cái.
Chứ đừng nói gì đến chuyện giới thiệu hay giúp đỡ gì.
Tôi cười khổ.
Đúng là tôi tự mình đa tình.
Sao tôi lại nghĩ người Tần Tiêu muốn gặp là tôi chứ?
Tần Tiêu ngồi ngoài sân cùng Tô Dược nói chuyện với Lưu Kiền.
Tôi ở trong bếp nấu cơm, liếc nhìn anh, đột nhiên trong lòng nảy ra ý nghĩ ly hôn.
Tôi đã theo đuổi Tần Tiêu suốt ba năm, năm năm trước cuối cùng cũng lấy được giấy đăng ký kết hôn, biến anh thành người của mình.
Lúc mới cưới, tôi mừng đến mức mỗi đêm ôm giấy kết hôn đi ngủ.
Nửa đêm nằm mơ bật cười tỉnh dậy, còn phải dụi mắt nhìn kỹ xem người đang nằm bên cạnh mình có phải là Tần Tiêu không.
Hồi đó, tôi có lẽ còn không dám nghĩ, sẽ có một ngày, chính tôi là người lựa chọn rời đi trước.
Dù sao trong mối quan hệ giữa tôi và Tần Tiêu, quyền lựa chọn luôn nằm trong tay anh ấy.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Dọn cơm lên bàn, Tô Dược nhìn chén mình rồi lầu bầu:
“Em không ăn rau mùi.”
Cô ta nghĩ một lúc, rồi gắp hết những thứ không thích ăn bỏ vào chén Tần Tiêu.
Tần Tiêu nhìn cô ta mà không nói nên lời, cô ta thì lè lưỡi, làm mặt xấu với anh.
Lưu Kiền cười nói: “Hai người mấy cái tin đồn kia chắc là thật rồi hả? Giới trẻ yêu nhau ngọt ghê.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cuoc-goi-bi-cup-may/2.html.]
Tần Tiêu thản nhiên đáp: “Tin đồn thôi.”
Biểu cảm của Tô Dược khựng lại, nhưng nhanh chóng cười toe toét trở lại.
Cô ta giải thích với Lưu Kiền: “Thầy Lưu đừng hiểu lầm, em với anh Tiêu chỉ là anh em tốt thôi.”
“Hồi trước tụi em từng yêu nhau, anh ấy chăm sóc em tốt quá, ở bên lâu là em hư luôn đó, nên em nghĩ không ổn, phải tự lập thôi.”
Mọi người đều bị cô ta chọc cười.
Lưu Kiền hỏi cô ta: “Vậy em muốn tìm người như thế nào?”
Tô Dược giơ tay đếm từng ngón: “Cao, đẹp trai, trầm ổn, thích đọc sách, đeo kính cũng đẹp, mặc áo đen quần xám…”
Tần Tiêu khẽ cười.
Hôm nay anh ấy đúng là đeo kính, mặc áo đen và quần xám.
Lưu Kiền cũng cười, khen Tô Dược: “Cô bé này thú vị ghê.”
Chắc do tôi quá im lặng, ông ấy bỗng hỏi tôi: “Mãn Mãn, tôi nhớ hình nền điện thoại em là Tần Tiêu mà? Thần tượng tới rồi, sao em lại ngại vậy, chẳng nói câu nào.”
Tay tôi khựng lại, ngẩng đầu lên thì thấy Tần Tiêu đang nhìn tôi, như cười như không.
Tô Dược bỗng lên tiếng, lấy điện thoại ra khoe hình nền với mọi người.
“Chị Mãn Mãn cũng dùng hình Tần Tiêu làm hình nền hả? Em cũng vậy!”
“Tấm này là em lén chụp ở phim trường đó, chị thích thì em gửi cho…”
Trong ảnh, Tần Tiêu đang ngủ, Tô Dược ghé sát vào rất thân mật, hai người như đang lén lút hôn nhau.
Tôi bình tĩnh mỉm cười, nói: “Đúng là xứng đôi.”
Rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Tần Tiêu khẽ nhíu mày, ánh mắt lướt qua chúng tôi, bưng chén uống một ngụm rượu nếp, mặt không vui.
Ăn trưa xong, đạo diễn tắt máy quay, cho mọi người nghỉ ngơi.
Bận rộn cả buổi sáng, vết thương của tôi bắt đầu đau nhức.
Tôi chui vào phòng, lục thuốc giảm đau, còn chưa kịp uống thì quản lý của Tô Dược tìm đến.
Cô ta khoanh tay, bắt tôi làm salad cho Tô Dược ngay bây giờ.
“Dược Dược trưa nay ăn không ngon, chị làm cho cô ấy dĩa salad đem qua.”
Tô Dược mải nói chuyện tranh phần, ăn không ngon cũng phải.
Tôi cầm ly nước định uống, lạnh lùng cười: “Muốn ăn thì tự đặt đồ đi, ai chiều mấy cái thói xấu đó của cô.”