Tôi không chịu thua, chạy khắp nơi tìm việc, nhưng câu trả lời nhận được luôn là: “Xin lỗi, cô Dư.”
Chuyện ly hôn cũng không thuận lợi, luật sư nào tôi tìm đến, chỉ vài hôm là đổi ý, từ chối nhận vụ án.
Tần Tiêu, chắc anh đang đắc ý lắm đúng không, nhìn tôi như một tên hề vật lộn, đó là niềm vui của anh à?
Anh vốn không yêu tôi, anh chỉ không chịu được… có người dám chống lại anh.
Đến ngày thứ mười lạnh nhạt với Tần Tiêu, đoàn phim Họa Cảnh thông báo tôi được vào vòng thử vai cuối cùng.
Tôi vui đến mức lăn lộn trên giường.
Bộ phim này quy tụ dàn ekip siêu khủng, từ đạo diễn đến diễn viên đều thuộc hàng đỉnh, còn có một nửa vốn là từ các nhà đầu tư nước ngoài.
Có lẽ, chính vì vậy nên Tần Tiêu không dễ gì chen tay vào.
Tôi âm thầm vui sướng.
Tôi nghĩ, trong cuộc chiến giữa tôi và anh, cuối cùng tôi cũng giành được một chút chiến thắng.
Tại trường quay thử vai, tôi gặp Tô Dược.
Cô ta rất tự nhiên chào tôi: “Chị Mãn Mãn, chị cũng đến tranh vai nữ chính à?”
“Chị diễn giỏi như vậy, lát nữa phải nhường em một chút nha.”
Quản lý của cô ta cười khẩy:
“Cô Dư chắc không phải đến để tranh vai nữ chính đâu nhỉ, vai nữ chính đâu cần diễn xuất, cần là đẳng cấp cơ.”
“Với lại Dược Dược này, chẳng phải ngài Tần nói rồi sao? Em chỉ cần diễn cho tốt, vai nữ chính chắc chắn là của em, đừng lo.”
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi gập kịch bản lại, định dành một phút dạy Tô Dược cách làm người.
Tôi hỏi cô ta: “Tôi đang chuẩn bị ly hôn với Tần Tiêu, cô biết không?”
Thấy mắt cô ta sáng lên, tôi bật cười, rồi nói tiếp: “Nhưng anh ấy không đồng ý.”
Tô Dược rõ ràng là thất vọng, tôi đứng dậy, cao hơn cô ta nửa cái đầu.
Tôi đưa tay chọc trán cô ta, ép đến mức cô ta liên tục lùi lại.
“Tô Dược, nếu cô có bản lĩnh khiến Tần Tiêu ly hôn với tôi rồi cưới cô, đó mới là bản lĩnh.”
“Còn trước đó, cô không thấy mình chẳng khác gì đám tiểu tam đắc ý ngoài kia sao?”
“Cô biết tại sao tôi chẳng thèm để ý đến cô không? Vì… mất giá.”
Mặt cô ta đỏ bừng, tôi rút khăn giấy khử trùng lau tay, quay lưng vứt thẳng vào thùng rác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cuoc-goi-bi-cup-may/5.html.]
Bộ phim Họa Cảnh lấy bối cảnh thời Dân Quốc, kể về những mối tình của một họa sĩ phong lưu.
Nam chính là cậu ấm của một gia đình thương nhân giàu có.
Năm mười tám tuổi, cha anh cưới một người thiếp xinh đẹp, người thiếp có đôi mắt đưa tình, khiến trái tim thiếu niên xao động.
Hai người lén lút bắt đầu một mối tình cấm kỵ trong khuôn viên đầy áp lực và tường cao vách kín.
Cô ấy là người khai mở tình yêu, cũng là người khai mở thể xác của anh.
Vai diễn mà tôi thử vai chính là người thiếp ấy, dù không có nhiều đất diễn, nhưng nhân vật đủ đầy và sống động.
Tôi đang chờ đến lượt phía sau sân khấu, thì đột nhiên có ai đó ghé sát tai tôi, dụ dỗ gọi một tiếng: “Chị ơi.”
Tim tôi khựng lại, quay đầu nhìn, hóa ra là Phương Cẩn Dự.
Tôi từng nghe nói cậu ấy là nam chính của bộ phim này.
Cậu ấy nhỏ hơn tôi năm tuổi, hồi quay Sống Chậm, cứ chị ơi chị à mà gọi mãi.
Cậu ấy luôn đi theo sau lưng tôi, dính như một đứa trẻ chưa cai sữa.
Khi đó, tôi thực sự thấy cậu ấy giống em trai tôi.
Nhưng hôm nay, ánh mắt cậu ấy nhìn tôi lại chứa đựng một điều gì đó khác lạ.
Giống như cậu chủ nhìn người thiếp, chỉ khi không ai thấy mới ngọt ngào gọi “chị ơi”.
Chỉ khi không ai thấy, mới mang theo dục vọng chiếm hữu, trêu chọc cô ấy, dụ dỗ cô ấy.
Tôi siết tay lại, ép mình tỉnh táo, giả vờ thoải mái chào hỏi Phương Cẩn Dự.
Cậu ta cười mỉm hỏi tôi: “Chị ơi, bệnh của chị đỡ chưa?”
“Mặt đỏ ghê.”
Là lời thoại trong kịch bản.
Phân cảnh thử vai là cảnh người thiếp giả bệnh để ra ngoài chơi.
Phân cảnh này, tôi diễn với Phương Cẩn Dự.
Người thiếp thích nước, nên chạy ra hồ Nguyệt Nha ngoài thành bơi lội.
Không rõ là cố ý hay tình cờ, cậu chủ cũng đang ở đó vẽ tranh.
Người phụ nữ bị nước làm ướt y phục, những đường cong mềm mại hiện rõ, trở thành thứ độc dược tuyệt mỹ trong mùa hè.