CUỘC GỌI BỊ CÚP MÁY

3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quản lý tát thẳng vào tay tôi, nước nóng hắt cả lên người tôi.

 

Cô ta thấp giọng cảnh cáo: “Cái thái độ gì vậy? Được nấu ăn cho Dược Dược nhà tôi là phước đức của cô đấy.”

 

“Cô biết Dược Dược nhà tôi là ai không? Sau này mà cưới ảnh đế Tần, sẽ có cả đống người tranh nhau lấy lòng.”

 

“Cho cô mặt mũi mà không biết điều, chờ bị phong sát đi!”

 

Tôi tức đến sôi máu, liền hắt nốt phần nước còn lại trong ly vào mặt cô ta.

 

Tô Dược nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy lại, lấy khăn giấy lau mặt cho quản lý.

 

“Chị Mãn Mãn, tụi em có chỗ nào đắc tội với chị à? Có chuyện gì thì nói đàng hoàng, mình đều là người có học, đâu cần động tay động chân.”

 

Tần Tiêu lững thững đi theo sau, tiện tay đóng cửa lại, ngăn không cho người khác vào xem.

 

Tôi bật cười, hỏi Tô Dược: “Cô trưa nay ăn không ngon hả?”

 

“Giờ bắt tôi làm salad cho cô?”

 

“Một mình tôi vừa nấu cơm cho năm người, giờ còn phải hầu riêng cô nữa, tôi là mẹ cô chắc?”

 

“Ồ, nghe nói cô sắp cưới đại ảnh đế Tần, định phong sát tôi đúng không?”

 

“Vậy thì nói chuyện cho rõ ràng đi, xem thử sao lại có thể nói chuyện đàng hoàng được.”

 

Thật ra tôi vốn chẳng buồn để tâm đến Tô Dược.

 

Vì một người đàn ông mà cãi vã, với tôi là chuyện chẳng có gì hay ho.

 

Nhưng cô ta cứ liên tục kiếm chuyện với tôi, nếu tôi không nổi giận, thì thật chẳng ra gì rồi.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tô Dược không ngờ tôi đột nhiên lại nhanh miệng như vậy, sững người một lúc, rồi nhanh chóng liếc nhìn Tần Tiêu.

 

Cô ta bước lên kéo tay tôi, vẻ mặt vô tội nói: “Chị Mãn Mãn, chắc là có hiểu lầm gì đó, chị đừng nóng…”

 

Người cô ta thoang thoảng mùi hoa dành dành nhẹ nhàng.

 

Tôi biết loại nước hoa đó, rất đắt và hiếm, Tần Tiêu từng mua qua.

 

Khi đó tôi còn tưởng, đó là món quà bất ngờ anh ấy chuẩn bị cho tôi, lén vui mừng mấy ngày liền.

 

Kết quả, vẫn là tôi tự mình đa tình.

 

Tôi không nhịn được cau mày, đưa tay chặn Tô Dược lại.

 

“Làm ơn tránh xa tôi một chút, mùi trên người cô khó ngửi lắm, tôi muốn nôn.”

 

Sắc mặt Tô Dược khựng lại, cố gượng cười rồi lui về sau hai bước.

 

Tần Tiêu sắc mặt lạnh lùng, chỉ nhìn chằm chằm tôi, thản nhiên nói: “Dư Mãn Mãn, cô nói chuyện quá đáng rồi, xin lỗi đi.”

 

Tôi há miệng, còn chưa kịp lên tiếng, nước mắt đã trào ra.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cuoc-goi-bi-cup-may/3.html.]

Thật mất mặt, Dư Mãn Mãn, mày khóc cái gì chứ?

 

Tần Tiêu sững người, đưa tay ra, như muốn lau nước mắt cho tôi.

 

Tôi tránh bàn tay anh ta, rồi tát thẳng vào mặt anh.

 

Nén tiếng khóc mà chửi: “Anh đừng có động vào tôi, ghê tởm thấy mẹ luôn!”

 

Tô Dược và quản lý của cô ta đều sững sờ, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt như đang xem trò hay.

 

Trong giới này, ai dám ra tay với Tần Tiêu chứ?

 

Trước khi động tay, có điều tra lai lịch người ta chưa?

 

Anh ta bị tôi tát lệch mặt, từ từ nghiến răng.

 

Vết thương của tôi co giật một cái, đau như thể có d.a.o đ.â.m vào rồi bị rút ra, khiến tôi co rúm cả người.

 

Tôi run rẩy lấy thuốc giảm đau ra, nuốt khan xuống.

 

Tần Tiêu bất ngờ giật lấy túi thuốc từ tay tôi, mặt tối sầm lại xem xét.

 

Anh ta không truy cứu chuyện tôi đánh mình, chỉ hỏi: “Thuốc giảm đau? Em đau ở đâu?”

 

Tôi mặt mày tái nhợt, vịn chân bàn đứng dậy, lết về phía giường.

 

“Không liên quan đến anh, anh đi với Tô Dược đi, cút đi.”

 

Anh ta lập tức kéo tôi lại, ánh mắt vô cùng đáng sợ.

 

“Ai cho em bị như vậy mà còn đi làm? Mẹ nó, anh không nuôi nổi em chắc?”

 

“Cho em hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn theo anh về nhà, hai là để anh vác em về.”

 

Anh vác tôi? Ở đây? Ai mà tin?

 

Bao năm qua, anh ta luôn giữ hình tượng kín kẽ, làm gì có chuyện vì tôi mà gây ra tin đồn phiền phức?

 

Tôi hất tay anh ra, rành rọt từng chữ: “Anh… cút…”

 

Còn chưa nói hết, thân thể bỗng nhẹ bẫng, Tần Tiêu thật sự vác tôi lên vai, y như một tên cướp vợ.

 

Khoảnh khắc bước ra khỏi phòng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chúng tôi, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

 

Tôi che mặt, hai chân đạp loạn xạ.

 

Tần Tiêu tét vào m.ô.n.g tôi, gằn giọng: “Cô mà còn la hét nữa, tin không tôi ném cô xuống mương?”

 

Tần Tiêu ném tôi vào trong xe, mấy hành động mạnh bạo đó khiến vết thương của tôi lại rách ra.

 

Máu bắt đầu rỉ ra, sắc mặt anh ta trầm xuống, đưa tay xé áo tôi, lộ ra vết sẹo tím dài hai centimet trước ngực.

 

“Tần Tiêu, anh bị điên à?!”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận