CUỘC GỌI BỊ CÚP MÁY

10 - HẾT

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Còn một đám người chạy sang Weibo của Tô Dược để đòi công bằng:

 

“Chị ơi, chuyện là sao, chị là tiểu tam à?”

 

“Người ta có chồng rồi mà còn tạo couple, không biết xấu hổ.”

 

“Chị làm sao dám ngày nào cũng dính lấy Tần Tiêu vậy?”

 

“Con của Dư Mãn Mãn, có phải bị chị làm tức đến mất không?”

 

“Giải thưởng tối nay là chị cướp được đấy! Diễn xuất như bị nấm chân ấy, chị sẽ nhận quả báo thôi!”

 

……

 

Cơn bão lần này, không ai thoát khỏi.

 

Nhưng không sao, người không mang giày thì không sợ bị giẫm.

 

Tôi vốn không phải diễn viên lưu lượng.

 

Ai ăn cơm bằng lưu lượng, thì sẽ bị lưu lượng nuốt ngược lại.

 

Tần Tiêu gửi cho tôi vô số tin nhắn, hỏi tôi đang ở đâu, cầu xin tôi nói chuyện với anh ta.

 

Anh ta đến vào nửa đêm, lúc đó tôi đang ngủ.

 

Anh ta đặt tay lên bụng tôi, cách lớp chăn, nhẹ nhàng xoa xoa.

 

Tôi bị anh ta đánh thức, mở mắt ra, cầm bình giữ nhiệt bên cạnh đập vào anh ta.

 

“Đừng có mà đụng vào tôi nữa, đồ khốn!”

 

“Đêm đó, anh không dùng biện pháp an toàn, đúng không?”

 

Anh ta không trả lời, chỉ đau khổ nhìn tôi, cầu xin tôi đừng nhìn anh ta như người xa lạ.

 

Anh ta không biết, giờ chỉ cần tôi nhìn thêm một cái, cũng đã thấy ghê tởm.

 

“Tần Tiêu, anh đã cúp máy khi tôi gọi cho anh.”

 

Nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của anh ta, tôi nở nụ cười ác ý.

 

Thấy chưa, tôi đã nói rồi, đến chuyện đơn giản thế này, anh cũng chẳng làm nổi.

 

Tần Tiêu, anh thua rồi, phải tâm phục khẩu phục.

 

Anh nhìn kỹ lại bản thân mình xem, rốt cuộc anh là một kẻ thối nát đến mức nào.

 

Trong phòng bệnh im phăng phắc, rất lâu sau, anh ta mới khó khăn biện minh: “Lúc đó không phải anh cúp máy.”

 

Tôi nhìn anh ta mỉm cười, nhưng anh lại không dám nhìn tôi nữa.

 

Tô Dược chạy theo tới nơi, lao vào phòng bệnh.

 

Cô ta vẫn mặc váy dạ hội, nhưng lớp trang điểm trên mặt đã bị nước mắt làm lem nhem.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

“Dư Mãn Mãn, con đĩ này! Tao phải g.i.ế.c mày!”

 

Tần Tiêu túm lấy cô ta, quát lớn: “Cô đủ chưa hả!”

 

Tô Dược trừng mắt nhìn anh ta, khóc không ngừng, đêm nay vốn là khoảnh khắc huy hoàng của cô ta, nhưng giờ đây, tất cả đã tan tành.

 

Mọi người đều chửi cô ta là tiểu tam, chiếc cúp vàng cô ta khó khăn lắm mới đoạt được, giờ trở thành bằng chứng dơ bẩn.

 

Từ nay về sau, nhắc đến đêm nay, sẽ không còn là “Ảnh hậu Tô Dược”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cuoc-goi-bi-cup-may/10-het.html.]

 

Thay vào đó, chỉ là cái danh tiểu tam bị người người phỉ nhổ.

 

“Cô ta hủy hoại tôi! Cô ta hủy hoại tôi!”

 

“Tần Tiêu, sao anh có thể thừa nhận? Anh sẽ bị cô ta hủy hoại đấy…”

 

Cô ta bị Tần Tiêu đẩy ngã xuống đất, nhếch nhác chẳng khác gì một con ch.ó ướt.

 

Cô ta thật nực cười, đến giờ còn đòi Tần Tiêu phủ nhận.

 

Đăng ký kết hôn đã tung ra rồi, thông minh một chút thì nên biết nhận thua, đứng im mà chịu đòn đi.

 

Năm năm làm vợ chồng, dù không đi tiếp được nữa, tôi vốn chẳng muốn tuyệt tình như vậy.

 

Nhưng Tô Dược, cô nên hiểu một điều: gieo gió thì phải gặt bão.

 

Sau khi tôi ly hôn với Tần Tiêu, sự nghiệp của anh ta tụt dốc không phanh.

 

Các đối thủ thừa cơ lao vào cắn xé, hàng loạt tin xấu lần lượt lộ ra, không kịp xử lý.

 

Có nhiều chuyện liên quan đến vi phạm pháp luật, phía trên cũng đã bắt đầu điều tra.

 

Còn có những việc tôi chưa từng biết, là những trò khốn kiếp anh ta từng làm thời niên thiếu.

 

Uống rượu, đánh nhau, thi rớt, mua bằng cấp…

 

Kèm thêm Tô Dược, hai người quả là mối tình đầu của nhau, bẩn thỉu đúng là một cặp trời sinh.

 

Vào một ngày bình thường nào đó, một dòng hot search xuất hiện trên Weibo: “Tần Tiêu Tô Dược, chó cắn chó.”

 

Tôi chỉ cười nhạt, lướt qua.

 

Sau khi quay xong “Họa Cảnh”, tôi không nhận thêm phim truyền hình nữa, chuyển sang làm kịch nói.

 

Thứ tôi yêu là diễn xuất, không phải giới giải trí.

 

Tôi từng nói chuyện thẳng thắn với Phương Cẩn Dự, xem như đơn phương đa tình, nhưng tôi không muốn cậu ấy nhìn tôi qua lăng kính người hâm mộ.

 

Tôi biết ơn tất cả những gì cậu ấy đã làm cho tôi, nhưng ngoài ra thì không còn gì nữa.

 

Nghĩ lại lúc trước, tôi cũng từng là fan của Tần Tiêu, mang theo bao mộng tưởng bước vào cuộc hôn nhân đầy u ám, đến nỗi mình đầy thương tích.

 

Phương Cẩn Dự lắng nghe rất nghiêm túc, ánh mắt cậu ấy như ẩn chứa xoáy nước sâu thẳm.

 

Cậu ấy nói: “Chị à, em chỉ nhỏ hơn chị năm tuổi, không phải năm mươi tuổi. Em biết phân biệt giữa yêu và thần tượng.”

 

“Em nguyện yêu chị mãi mãi.”

 

“Em cũng có thể đứng sau lưng chị, làm một người ủng hộ âm thầm.”

 

“Chị muốn em thế nào, em sẽ là như thế.”

 

Khi vở kịch đầu tiên của tôi khép lại, Phương Cẩn Dự cầm tấm biển nhỏ, ngồi hàng ghế đầu.

 

Cậu ấy sợ làm phiền người khác, co người lại một cách căng thẳng.

 

Tôi cúi người thật sâu cảm ơn cậu ấy.

 

Thật biết ơn vì đã gặp được cậu, người ủng hộ của tôi.

 

Tôi sẽ mãi mãi yêu thương cậu như lần đầu.

 

—Hết—

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận