Chiếc bùa bình an ấy, tôi từng thấy treo trên cổ Phương Cẩn Dự.
Làm việc đến sáu giờ thì tan.
Điện thoại có tin nhắn từ Tần Tiêu: “Mãn Mãn, em không gọi cho anh lấy một cuộc.”
Tôi không trả lời.
Trước đây ngày nào tôi cũng đợi, sợ bỏ lỡ dù chỉ một cuộc gọi từ anh.
Tôi đã đợi năm năm, chịu đựng năm năm.
Tần Tiêu, mới mấy ngày thôi mà anh đã không chờ nổi à?
Tôi ném điện thoại xuống, khởi động xe thì Phương Cẩn Dự gõ cửa kính, giọng non nớt: “Chị ơi, cho em đi nhờ xe với?”
Tôi định nói không, mà lúc hoàn hồn lại đã lái xe chở cậu ta đi được năm dặm rồi.
Tôi tưởng cậu ta sẽ luyên thuyên mấy chuyện tào lao, ai ngờ suốt đường chúng tôi nói toàn chuyện phim ảnh.
Thỉnh thoảng tôi liếc nhìn kịch bản cậu vẽ vời, rồi lại nhìn gương mặt mang vẻ bất cần đời ấy.
Thì ra lại là người nghiêm túc đến thế.
Quả thật là một sự đối lập bất ngờ đáng yêu.
Tối đó Phương Cẩn Dự có tiệc, tôi đưa cậu đến nơi.
Sắp về đến nhà thì phát hiện cậu để quên kịch bản trên xe tôi.
Lần sau gặp lại cũng chẳng biết là khi nào.
Dạo này chắc chắn cậu ấy cần đọc kỹ kịch bản.
Tôi suy nghĩ một lát, quay đầu xe, quay lại đưa cho cậu ta.
Phương Cẩn Dự nhắn số phòng, bảo tôi lên thẳng lầu.
Vừa đẩy cửa, tôi đã nghe thấy giọng Tô Dược vang lên:
“Em trai à, làm người thì đừng bít hết đường lui. Chúng ta cùng trong một giới, cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, quan tâm lẫn nhau chẳng phải tốt hơn sao? Sao cứ phải tự chuốc kẻ thù vào mình?”
Phương Cẩn Dự cười: “Chị nhầm rồi, tôi xử chị không gọi là gây thù, nhiều nhất chỉ là giải trí thôi.”
“Chị nghĩ mình là ai mà dám chỉ tay năm ngón ở đây?”
Tô Dược tức đến run cả tay.
Tần Tiêu cũng ở đó, cười mỉa rồi chen vào: “Bố cậu biết cậu kiêu căng thế này trước mặt tôi không?”
Anh ta quay đầu thấy tôi, những lời còn lại liền nghẹn trong cổ.
Tôi không để ý đến anh ta, chỉ giơ kịch bản trong tay cho Phương Cẩn Dự, đặt lên ghế gần cửa rồi xoay người bỏ đi.
Không biết Tần Tiêu nghĩ gì, đột nhiên kéo tôi lại, ép tôi vào tường, va đến phát đau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cuoc-goi-bi-cup-may/8.html.]
Anh nghiến răng, rít lên từng chữ: “Em không gọi điện cho anh, không trả lời tin nhắn, là vì… đang ở bên cậu ta à?”
Tôi cười, dùng đúng lời anh từng lấy làm cái cớ cho tôi: “Chỉ là công việc thôi, tôi nghĩ… anh hiểu mà.”
Tôi cố ý đến đây, chính là để khiến Tần Tiêu không thoải mái.
Nỗi đau mà tôi đã nếm trải, không để anh nếm thử một chút, làm sao tôi cam tâm?
Mắt anh hoe đỏ, cay đắng cười với tôi: “Mãn Mãn, em thật độc ác.”
“Em muốn chơi, được thôi.”
“... Nhưng đừng quên gọi điện cho anh, anh đang chờ.”
Tần Tiêu, cảm giác hèn mọn… dễ chịu không?
Tôi đã trút hết nỗi uất ức lên người Tần Tiêu, cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Cái giá phải trả là, sau đó mỗi lần gặp Phương Cẩn Dự, tôi đều thấy hơi ngại.
Cậu ta nhớ rất rõ câu “chỉ là công việc”, thỉnh thoảng lại chọc ghẹo tôi.
Khi diễn tập lời thoại cùng nhau, thỉnh thoảng có những cảnh tôi phải thân mật, khoác vai bá cổ với cậu ta.
Diễn xong thấy hơi ngại, cậu ta lại nói: “Tôi hiểu mà, chỉ là quan hệ công việc.”
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi mua cho cậu ta ly cà phê yêu thích nhất — caramel macchiato, cậu ta uống một ngụm.
Rõ ràng là rất vui, mà vẫn còn phải bĩu môi than thở: “Tôi hiểu mà, chỉ là quan hệ công việc.”
…Phương Cẩn Dự, cậu là ác ma sao?
Bộ phim mới bắt đầu quay, cảnh đầu tiên là cảnh người thiếp tắm chơi dưới hồ Nguyệt Nha.
Đạo diễn nói, qua một thời gian nữa trời lạnh hơn thì cảnh này sẽ khó quay.
Nước hồ rất lạnh, tôi phải dán một lớp màng giữ nhiệt dày để giữ ấm.
Lần xuống nước đầu tiên thất bại, tôi được kéo lên bờ, lạnh run cầm cập.
Phương Cẩn Dự đưa cho tôi một chiếc chăn dày, bên trong còn dán cả miếng giữ nhiệt.
Trợ lý của cậu ta lỡ lời: “Tôi đã nói là hè chưa qua mà anh Dự mua nhiều miếng giữ nhiệt như vậy làm gì.”
Phương Cẩn Dự trừng mắt lườm anh ta.
Tôi thấy hơi ngượng, vừa định đánh trống lảng thì Phương Cẩn Dự ghé tai tôi, cười thì thầm: “Chị ơi, chị lại không định nói là… chỉ là công việc đấy chứ?”
“Nhưng phải làm sao bây giờ, tôi không muốn chỉ là công việc.”
Tôi sững người một chút, đúng lúc đạo diễn đến hỏi tôi đã ổn chưa, chuẩn bị lần xuống nước thứ hai.
Tạ ơn trời đất, cứu mạng tôi rồi.