Cô Thôn Quê Cũng Có Thể Trở Thành Gái Vạn Người Mê
Chương 5: Cô gái thôn quê nhỏ bé cũng có thể thấy người khác bỏ trốn sao?
“Vì sao anh lại để tóc dài?”
Cô vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Kiều chợt tắt.
Đã lâu lắm rồi không có ai dám hỏi anh câu này, khiến Kiều suýt nữa quên mất rằng những người anh tiếp xúc đều là hạng người khôn khéo, biết điều.
Là anh ngu ngốc, quên mất rằng những kẻ ở nơi này đều là lũ đần độn, chẳng biết nhìn mặt đặt tên.
Nghĩ vậy, nhưng Kiều vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt:
“Xin lỗi, câu hỏi này có phần đường đột, tôi không tiện trả lời.”
“Ồ.”
Anh không muốn trả lời, Lâm Mãn Hạnh cũng không hỏi thêm nữa.
Cô chỉ suy nghĩ một chút, rồi đưa quả mơ vàng óng trong tay ra trước mặt Kiều, hỏi:
“Anh muốn ăn mơ không?”
Đến lúc này, Kiều hoàn toàn mất hứng nói chuyện với cô.
Anh không khỏi hối hận, hối hận vì đã từng nghĩ rằng, những kẻ ngốc ở nơi này có lẽ lại là một kiểu người thông minh. Thật là một suy nghĩ ngu xuẩn.
Vì thế, Kiềudùng cách lịch sự nhất để kết thúc cuộc trò chuyện nhạt nhẽo này, và nghĩ rằng nếu còn gặp lại cô gái ngốc này, có lẽ "phớt lờ" mới là cách tốt nhất.
“Tôi không ăn, cảm ơn.”
Nói xong, Kiều không thèm nhìn cô lấy một lần, sải bước về phía xe.
Anh không ăn loại quả rẻ tiền lại ngọt lịm này.
Huống chi nó là do một kẻ ngốc cho.
*
Chiếc xe kia đã đi rồi.
Sau khi cuốn theo lớp bụi đất trên con đường làng gập ghềnh, nó chỉ để lại một làn khói xăng nồng nặc.