Cô Thôn Quê Cũng Có Thể Trở Thành Gái Vạn Người Mê

Chương 17: Cô gái quê mùa cũng có thể khiến công tử bột rung động sao?

Trước mặt, chàng thanh niên gầy gò nắm tay cô gái bên cạnh. Gió chiều thoảng qua, lay động vạt áo họ, thậm chí Cảnh Hoán còn ngửi thấy thoang thoảng hương xà phòng phảng phất trong không khí.

Sự tình thật trùng hợp.

Vừa mới nghe được tên người nọ từ một người khác chưa đầy nửa tiếng, Cảnh Hoán đã gặp được người đó.

Lâm Khiên Dao.

Chồng của cô gái quê kia…

Xác định được thân phận kỳ lạ của đối phương, Cảnh Hoán âm thầm nhớ lại những lời Lâm Tú Cần vừa nói.

Rồi ánh mắt hắn lại tập trung vào người có mái tóc được búi tùy tiện thành một búi tròn, khí chất kỳ lạ giống hệt con ngốc kia.

Cô gái mấy hôm trước còn khiến gã tức đến ngất xỉu, bị ong đốt đến mức mấy ngày không dám gặp ai, giờ lại đang tay trong tay với chàng thanh niên bên cạnh, đứng trước mặt gã trông ngoan ngoãn lạ thường.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt đen láy đờ đẫn như mắt búp bê vải, nhìn chằm chằm gã, thoạt nhìn có chút đáng sợ.

Cảnh Hoán nhất thời không biết cô đang nhìn gã hay chỉ đang ngẩn người.

Đúng lúc Cảnh Hoán đang nghĩ xem nên mắng cô thế nào, thì hai người trước mặt lại tiến về phía gã hai bước.

Sau đó...

“Xin lỗi, tôi không nên đánh tổ ong làm anh bị thương.”

Vu Cảnh Hoán thấy Lâm Mãn Hạnh bỗng nhiên cúi chào mình.

Sau lời xin lỗi đột ngột ấy, Vu Cảnh Hoán lại thấy cô ngẩng lên nhìn Lâm KhiênDao bên cạnh, hỏi:

“Lâm KhiênDao, em nói vậy đúng không?”

“Ừ, chính là vậy.”

Lâm KhiênDao vén lọn tóc mai bay xuống má ra sau tai cho cô. Xong xuôi, anh mới quay sang Vu Cảnh Hoán, trên gương mặt tuấn tú nho nhã nở nụ cười lịch sự nhưng xa cách.

“Xin lỗi anh. Vợ tôi đã gây phiền phức cho anh, cảm ơn anh đã không so đo với cô ấy. Tôi xin lỗi anh một lần nữa, đây là lỗi của tôi, tôi đã không chăm sóc cô ấy tốt. Mong anh thứ lỗi.”

Nếu không phải vừa ăn cơm xong, thấy Lâm Lệ Quyên hớt hải chạy vào hỏi Lâm Mãn Hạnh có chọc giận vị thiếu gia kia không, Lâm KhiênDao căn bản không biết Lâm Mãn Hạnh đã chọc tổ ong làm Vu Cảnh Hoán bị đốt.

Từ lúc nhận được tin, rồi suy nghĩ xem nên làm gì, đến khi dẫn Lâm Mãn Hạnh đến xin lỗi, gần một tiếng đồng hồ trôi qua mà tâm trạng Lâm KhiênDao vẫn chưa bình tĩnh lại.

Dù sao anh cũng từng nghe nói vị thiếu gia đến trải nghiệm cuộc sống cơ cực kia giàu có đến mức nào. Nếu Lâm Mãn Hạnh thật sự chọc giận gã ta, anh căn bản không có cách nào dàn xếp ổn thỏa.

Tuy anh cũng đoán, nếu Vu Cảnh Hoán muốn gây sự đã sớm ra tay rồi, sao có thể để đến bây giờ. Gần một tuần trôi qua mà không có chuyện gì, chứng tỏ gã ta không định truy cứu. Chuyện này coi như đã qua rồi.

Nhưng anh vẫn không thể bình tĩnh lại.

Bởi vì anh không ngờ tới… Lâm Mãn Hạnh lại có chuyện giấu anh.

Cô sao có thể giấu anh chứ? Rõ ràng mỗi tối anh về đều hỏi cô hôm nay đã xảy ra chuyện gì.

Vậy mà chuyện này, chuyện giữa cô và một gã đàn ông, cô lại không hề nói với anh!

Tuy trong lòng dậy sóng, nhưng trên mặt Lâm Khiên Dao vẫn giữ nguyên nụ cười, nói tiếp:

“Vợ tôi nhát gan, chuyện này xảy ra đã mấy ngày rồi mà cô ấy vẫn không dám nói. Hôm nay chúng tôi mới biết, nên vội đến đây xin lỗi, thật sự ngại quá.”

Vợ tôi vợ tôi vợ tôi.

Ai nói chuyện mà cứ vợ tôi vợ tôi thế? Đúng là thần kinh!

Bạn cần đăng nhập để bình luận