Cô Thôn Quê Cũng Có Thể Trở Thành Gái Vạn Người Mê
Chương 18: Cô gái quê mùa cũng có thể khiến công tử bột rung động sao?
Còn về cảm giác an toàn...
Tay đột nhiên bị nắm chặt, Lâm Mãn Hạnh cảm thấy hơi khó chịu, cô khẽ giãy giãy tay đang bị Lâm Khiên Dao nắm, nhíu mày nói:
“ Lâm Khiên Dao, anh nắm tay em đau quá.”
Nghe thấy giọng Lâm Mãn Hạnh, Lâm Khiên Dao mới nhận ra mình đã để lộ cảm xúc.
Anh vội vàng cúi đầu xuống nói lời xin lỗi với Lâm Mãn Hạnh, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn thẳng về phía trước, thái độ lễ phép:
“Xin lỗi, đã làm anh bất tiện. Vậy chúng tôi không làm phiền anh nữa. Tạm biệt.”
*
Nhìn hai bóng người biến mất khỏi tầm mắt, Vu Cảnh Hoán chống nạnh, bực bội “chậc” một tiếng, cuối cùng vẫn không nhịn được tức giận, hung hăng đá mạnh vào cái nia bên cạnh.
“Hai kẻ thần kinh!”
Vu Cảnh Hoán vừa mắng vừa đập phá đồ đạc cho hả giận, không hiểu sao trong lòng cứ bực bội không yên, chỉ cần nhớ lại chuyện vừa rồi là cảm thấy uất ức.
Cuối cùng, Vu Cảnh Hoán nhìn vào ống kính tối om, nghĩ đến việc mình còn phải ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thêm vài tháng nữa, gã càng thêm khó chịu, cơn giận bốc lên ngùn ngụt.
“Ấy, cậu Vu, cậu Vu ơi cái này không được đập!”
“Cậu Vu bình tĩnh lại nào!”
Thế là, trước ánh mắt kinh hãi của các nhân viên, Vu Cảnh Hoán đá bay cái giá ba chân, sau đó lại nhấc bổng một chiếc máy quay phim đập xuống đất, còn giẫm lên không biết bao nhiêu lần, nghiền nát thiết bị thành từng mảnh.
Sau đó, gã hung hăng nhìn đám nhân viên, quát lớn:
“Quay quay quay, quay cái gì! Cút hết cho tôi!”
Lũ ngu!
Một đám ngu xuẩn!
Đừng tưởng gã không nhìn ra, còn xin lỗi, xin lỗi cái rắm, rõ ràng là đến khoe ân ái!
Thật là não tàn, tưởng tên ngốc đó là miếng bánh ngon sao? Gã ta thèm để mắt tới chắc! Còn bày đặt vênh váo trước mặt gã!
Cút hết đi, lũ ngu!
“Rầm!”
Lại một lần nữa đạp bay một cái máy quay, Vu Cảnh Hoán hùng hổ quay về căn nhà xiêu vẹo, đóng sầm cửa lại.
*