Cô Thôn Quê Cũng Có Thể Trở Thành Gái Vạn Người Mê
Chương 3: Một cô thôn nữ cũng có quyền ngủ một mình sao?
“Em thấy ai tới sao?”
Lâm KhiênDao nhanh chóng điều chỉnh lại nụ cười trên mặt, vừa nhẹ nhàng vuốt ve má Lâm Mãn Hạnh, vừa hỏi:
“Có phải là những người đi xe đến không?”
Chỉ là ánh mắt lại có chút nguy hiểm, giống như một con rắn độc mai phục trong bóng tối, luôn sẵn sàng tung ra đòn chí mạng kết liễu con mồi.
Nhưng Lâm Mãn Hạnh không hề nhận ra sự thay đổi cảm xúc của Lâm KhiênDao, cô chỉ thành thật gật đầu, đáp:
“Vâng, chiều nay có người đến làng. Có một người, anh ta ngồi trong xe, trông rất đẹp trai… Người kéo em dậy cũng đẹp trai, nhưng không đẹp bằng anh ta.”
“Người kéo em dậy?”
Vốn đang suy nghĩ người Lâm Mãn Hạnh nhắc đến có phải là cậu ấm đến trải nghiệm cuộc sống hay không, Lâm KhiênDao lại bắt được mấy chữ này, giọng điệu lập tức trở nên bất thường.
“Người đó là đàn ông hay đàn bà?”
“Là đàn ông, nhưng tóc anh ấy dài, giống phụ nữ.” Lâm Mãn Hạnh nói.
“……”
Lâm KhiênDao nhớ lại lúc chiều tối về làng, vô tình liếc nhìn nhà trưởng làng, nhanh chóng nhận ra người mà Lâm Mãn Hạnh vừa miêu tả chắc hẳn là quản gia của cậu ấm kia.
Dù biết những người này chỉ ở đây vài tháng hoặc thậm chí ngắn hơn, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc họ đang ở trong ngôi nhà cũ của Lâm Mãn Hạnh, lại còn thu hút sự chú ý của cô, Lâm KhiênDao liền cảm thấy một nỗi chán ghét khó tả.
Vậy nên, nghĩ như thế, Lâm Khiên Dao trịnh trọng nắm lấy hai vai Lâm Mãn Hạnh, vẻ mặt cũng nghiêm túc:
“Mãn Mãn, dạo này em đừng ra chỗ đó hái hạnh nữa, ngoan ngoãn ở nhà ngắm cá vàng, được không?”
Lâm Mãn Hạnh khó hiểu: “Vì sao ạ?”
Lâm Khiên Dao: “Vì ở đó có nhiều người lạ lắm, họ rất đáng ghét, có thể sẽ nói những lời không hay, làm những chuyện không tốt, em đến đó sẽ không vui, em không thích buồn đúng không?”