Cô Thôn Quê Cũng Có Thể Trở Thành Gái Vạn Người Mê
Chương 14: Con bé nhà quê này cũng dám trêu chọc Đại thiếu gia sao?
*
Nửa tiếng sau.
Vu Cảnh Hoán mặt mày xanh lét, vẻ mặt chán ghét phủi phủi chiếc áo thun dính đầy cỏ, u oán nhìn Lâm Mãn Hạnh đang ngồi trước mặt, tay còn cầm cái chày giã thuốc.
Gã ta hầm hè: “Con nhỏ nhà quê c.h.ế.t tiệt, đừng tưởng cô bôi thuốc cho tôi là tôi sẽ bỏ qua chuyện vừa rồi. Hứ, giờ thì hối hận vì đã chọc tổ ong vò vẽ rồi chứ gì? Tôi nói cho cô biết, vô ích!”
“Là anh nói muốn đánh tôi trước.”
Lâm Mãn Hạnh ôm chày và cối đá, lắc lư như con rối sắp đổ, nhón chân đặt chúng lên chiếc tủ nhỏ ọp ẹp.
Giọng cô tuy bình tĩnh, nhưng Vu Cảnh Hoán lại thấy cô đang nói năng hùng hồn, lửa giận trong lòng bùng lên, gã ta “xoạt” một cái đứng dậy, chỉ thẳng mặt Lâm Mãn Hạnh mắng:
“Nếu cô nghe lời tôi, tôi sẽ đánh cô sao!”
“Nhưng tôi không muốn nghe lời anh.” Lâm Mãn Hạnh đáp.
“Cô là cái thá gì mà dám không nghe lời tôi!”
Vu Cảnh Hoán tức đến mức huyết áp tăng vọt, ngón tay chỉ vào Lâm Mãn Hạnh run lên: “Được, cho dù cô không nghe lời tôi, tôi cũng chưa ra tay mà!”
“Vậy nên tôi mới bôi thuốc cho anh.”
Lâm Mãn Hạnh nghiêm mặt, nói lý lẽ: “Chúng ta huề nhau rồi, anh không được đánh tôi.”
Vu Cảnh Hoán: “…”