Cô Thôn Quê Cũng Có Thể Trở Thành Gái Vạn Người Mê

Chương 15: Con bé nhà quê ấy cũng xứng xin lỗi Đại thiếu gia sao?

Những lời Lâm Mãn Hạnh nói lần trước có thể nói là đã để lại bóng ma tâm lý cho Vu Cảnh Hoán.

Gã nghiêm trọng hoài nghi cô nàng này không chỉ ngốc nghếch mà có khi còn có khuynh hướng tự luyến. Bây giờ mỗi khi nhớ lại cái ngày cô ta đột nhiên chọc vào mặt gã mấy cái, gã lại nổi hết da gà, sởn gai ốc đến không chịu nổi.

Vu Cảnh Hoán còn sợ cô thôn nữ này có ý đồ gì bất chính với mình nữa chứ. Cho nên mấy ngày liền gã không muốn ra ngoài, cũng chẳng buồn ăn mơ cho đỡ đói. Ngay cả cơm canh mà các bác gái trong làng mang đến, trông chẳng khác gì thức ăn cho heo, gã cũng cố gắng nuốt trôi.

Cuối cùng, sau vài ngày, mặt Vu Cảnh Hoán cũng hoàn toàn khỏi hẳn. Bác sĩ Trần run rẩy đến khám, lúc rời đi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sờ lên khuôn mặt láng mịn của mình vài cái, chỉnh lại tóc tai, lại chắc chắn rằng khuyên mày, khuyên môi vẫn còn nguyên vẹn trên mặt, rồi thè lưỡi soi gương, Vu Cảnh Hoán lúc này mới hài lòng gật đầu.

Thế nhưng, ngay sau đó, lời nói của Kiều Tư Bạch, người đang đứng phía sau gã với dáng vẻ tao nhã, hoàn toàn lạc lõng giữa khung cảnh này, khiến Vu Cảnh Hoán chẳng thể nào cười nổi.

"Cậu chủ, từ giờ trở đi, toàn bộ đồ ăn của cậu sẽ do nhà Lâm Hữu Căn phụ trách, đây là lệnh của ông Tiết."

Kiều Tư Bạch mỉm cười nhạt, cặp kính dưới ánh mặt trời chiếu rọi, thoắt cái lóe lên một tia sáng trắng chói mắt.

“Có lẽ ngài không biết Lâm Hữu Căn là ai, với tư cách là quản gia của ngài, tôi xin nhắc nhở ngài rằng, cô Lâm khiến ngài bị thương ở mặt hiện đang sống tại nhà Lâm Hữu Căn.”

Tức thì, Vu Cảnh Hoán như sét đánh ngang tai:

“Anh nói cái gì?!”

*

Nhưng thật kỳ lạ.

Không biết đã bao nhiêu lần, Vu Cảnh Hoán nhìn ra cây hạnh ngoài nhà, cố gắng tìm kiếm bóng dáng ai đó trên cây.

Từ sau khi Kiều Tư Bạch nói với gã rằng về sau sẽ là nhà tên ngốc đó lo cơm nước cho gã, Vu Cảnh Hoán đã chuẩn bị tinh thần sẽ thấy một cô nhà quê nào đó mang cơm đến.

Gã đã nghĩ ra đủ trò để trả đũa Lâm Mãn Hạnh, nhưng kết quả là mấy ngày trôi qua, cũng chẳng thấy bóng dáng ai. Chỉ thấy gió thổi qua, những quả hạnh trên cây ngoài nhà đung đưa, chín mọng như sắp rụng xuống.

Cuối cùng, vào một buổi chiều ve sầu ing ỏi đến phát điên, khi thấy một người phụ nữ trung niên ân cần mang cơm đến, Vu Cảnh Hoán không nhịn được nữa, gã hỏi:

“Con gái bà đâu?”

“Cái gì?”

Lúc ấy, Lâm Lệ Quyên vừa đặt cơm xuống, bà ngẩn người ra, theo bản năng phản bác: “Nhà tôi chỉ có một đứa con trai, không có con gái.”

“Chậc, bà gạt ai đấy!”

Vu Cảnh Hoán mất kiên nhẫn, gã đập tay xuống chiếc bàn ọp ẹp, gắt lên:

“Còn nói không có con gái? Chính là đứa ngốc kia, cái đứa tên Lâm Mãn Hạnh ấy, chẳng lẽ nó không phải con gái bà sao? Bà định giấu giếm tôi đấy à!”

“Ồ ồ, ngài nói Hạnh à.”

Lâm Lệ Quyên lúc này mới chợt hiểu ra, tuy bà không biết vì sao vị thiếu gia trước mặt lại đột nhiên hỏi đến Lâm Mãn Hạnh, nhưng vẫn thành thật khai báo:

“Nó là con dâu tôi. Nhưng giờ cũng coi như nửa con gái rồi, lúc này chắc đang ăn cơm. Sao thế, ngài tìm nó có việc gì?”

Con dâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận