Closed Door

Chương 65

Editor: HThanh.              

Viên đá mana nếu được loại bỏ trước khi nó phát triển quá lớn thì sẽ ổn thôi vì giả định này đã khiến nhiều ca phẫu thuật được thực hiện, nhưng ngay khi viên đá mana bị lấy ra khỏi cơ thể thì bệnh nhân lập tức tử vong.  

Nó giống với những viên đá ma thuật thường thấy trong cơ thể quái vật ở nhiều điểm: hình dáng, việc gây chết người ngay khi bị loại bỏ cùng một số lý do khác khiến người ta đặt ra nghi vấn rằng liệu đây có phải là ‘quá trình biến con người thành quái vật’ hay không.  

Dù sao đi nữa thì điểm quan trọng là trong tài liệu bị một hacker xâm nhập và rò rỉ có ghi chép về phương thuốc chữa trị ‘bệnh sỏi mana’ vốn từ trước đến nay được coi là bệnh nan y. 

Danh sách những người được chữa trị bí mật bao gồm các Hunter nổi tiếng, con cái nhà giàu hay cả con cháu quan chức cấp cao cũng được đính kèm trở thành bằng chứng không thể chối cãi.  

Mà một trong những nguyên liệu của phương thuốc đó lại chính là ‘Cửu Nguyệt Thảo’. Loại thảo dược mà chính phủ liệt vào hàng độc dược, cấm giao dịch với lý do nguy hiểm rồi độc quyền kiểm soát toàn bộ.  

Tôi hiểu mà.  

Cửu Nguyệt Thảo dùng làm thuốc chữa bệnh là một loại thảo dược quý hiếm chỉ xuất hiện trong các Gate, còn khó tìm hơn cả sâm núi. Dù là bệnh hiếm gặp nhưng số lượng bệnh nhân không hề ít, nên nguồn cung Cửu Nguyệt Thảo chắc chắn sẽ không bao giờ đủ.  

Không rõ là họ đã tìm ra phương pháp chữa trị từ khi nào, nhưng bản năng mách bảo với họ rằng không được tiết lộ điều này. 

Thế nên họ biến Cửu Nguyệt Thảo thành ‘độc dược’ cấm lưu thông, độc quyền chiếm giữ để chỉ dành riêng cho những kẻ có tiền, có quyền lực và ảnh hưởng rồi cùng nhau chia lợi kiếm chác và sống sung sướng.  

Thật đáng cười khi toàn bộ đất nước bị lừa gạt trong vở kịch này rồi còn chính tay tự dâng lên Cửu Nguyệt Thảo lên cho bọn họ.

“Vì nó là một loài cây quý hiếm đến mức nguy hiểm nên hãy cẩn thận đào nó lên, đừng làm tổn thương dù chỉ là một sợi rễ.” 

“Đây là cây độc đấy.” 

“Ừm, nên mới phải cẩn thận thu thập nó. Đừng vứt đi, phải thu thập cẩn thận!” 

Một mình nó đáng giá hơn tất cả những cây thuốc từ Gate nào mà chúng ta đã hái từ trước đến nay. Tôi dặn dò kỹ lưỡng và thúc giục người kia hái thuốc nhanh hơn, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có thể tìm thấy cây Cửu Nguyệt Thảo trong Gate này. 

Đây không chỉ là một mỏ vàng mà là cả một mỏ vàng một cách lộ thiên. Nếu tôi không vào Gate mà chỉ báo cáo, chắc tôi sẽ khóc vì tiếc mất. 

Cái bọn chính phủ khốn nạn. 

Bọn hèn hạ và bẩn thỉu. 

Bọn chỉ giỏi những trò xấu xa. 

“Chừng này là đủ rồi, đi thôi.” 

“Chia đôi.” 

“……” 

“Tôi sẽ trồng nó trong Door để giữ cho nó sống rồi khi nào cần thì nhổ ra dùng, đem bán hay là tự ăn. Dù sao thì cũng phải giữ cho nó tươi chứ.” 

“……” 

Sa Geon Woo vừa ném chiếc cuốc xuống đất và đứng dậy vươn vai lại ngồi xổm xuống và cầm lấy cuốc. 

“Lẽ ra chúng ta nên thuê một cái máy xúc để đào cả gốc cây rồi mang đi.” 

“Cậu nhóc Cho Rong của chúng ta thật là… một thiếu niên có những ý tưởng thật là khác biệt nhỉ?” 

“Cứ đào cả cục đất lên thôi, đằng nào cũng trồng lại mà bới đất ra làm gì cho mệt.” 

Tôi nhấc chiếc giỏ lớn đựng đầy những cây thuốc cuối cùng và đẩy nó vào trong Door rồi mới dám duỗi thẳng lưng. Khu vườn thuốc tươi tốt giờ trông xơ xác như một mái đầu hói, hình như đây đã là khu vườn thuốc thứ năm hay thứ sáu bị chúng tôi vét sạch như thế này.

“Giờ chúng ta đã đi được khoảng nửa vòng chưa?”  

“Chắc là vậy.”  

“Vậy hôm nay dừng ở đây thôi. Vào Door, ăn cơm, nghỉ ngơi rồi ngủ. Phần còn lại để mai thức dậy rồi tiếp tục.”  

“Nhưng đây là Gate cấp 1, nếu cố thêm chút thì có thể sẽ xong trước buổi sáng và ra về ngay.”  

“Cấp 1 thì cần gì phải cố? Anh còn chưa ăn trưa nữa, vừa từ Gate khác về chưa kịp nghỉ đã bị lôi đến đây. Cứ từ từ thôi, sáng mai hay tối mai mới ra cũng chẳng khác nhau là mấy.”  

Vì sáng nay dậy muộn nên bỏ luôn bữa trưa, giờ đã đến giờ ăn tối. Dù trong Gate này không có ngày đêm lúc nào cũng sáng trưng, nhưng nhìn đồng hồ thì rõ ràng là đã tối rồi.  

“Gate khác cũng không phân biệt ngày đêm như này sao?”  

“Có cái có, có cái thì không.”  

“Chắc mệt mỏi lắm nhỉ.”  

Cả ngày sáng trưng cũng không có nghĩa là có thể liên tục di chuyển và săn quái vật. Con người cần ngủ nhưng nếu chỉ có ban ngày sáng chói như thế này thì làm sao ngủ được? Còn nếu liên tục tối om cũng chẳng tốt hơn.  

Trước giờ cứ nghĩ chỉ có những môi trường như đầm lầy độc, băng địa hay sa mạc là khó khăn nhưng không ngờ lại gặp vấn đề kiểu này. Dù sao thì cái Gate chết tiệt này cũng làm đủ mọi cách để hành hạ con người.  

“Vào nghỉ thôi nào.”  

“Lần đầu đi săn trong cổng kiểu này đấy.”  

Khi mở cửa bước vào, Sa Geon Woo cười gượng nói rằng đây là lần đầu tiên hắn vừa săn quái vật trong cổng vừa phải nấu cơm, nghỉ ngơi và ngủ lại ở đây. Rõ ràng là đang trong quá trình phá giải cổng nhưng áo quần lại dính đất nhiều hơn dịch quái vật, hắn phủi bụi rồi bước vào, như thể đang trở về nhà.

“Cởi quần áo ra trước đi rồi vào tắm, đừng có làm bẩn đất cát khắp nơi.” 

Thật ra thì tôi mới là người có vấn đề hơn hắn, người bắt quái vật chính là hắn nhưng tại sao tôi lại là người dính đầy bùn đất hơn thế này. Nhìn là biết ai hái thuốc hăng say hơn rồi, tôi tặc lưỡi một cái rồi ngoan ngoãn cởi quần áo và đi vào phòng tắm. 

“Hả?” 

Sa Geon Woo đang xả nước tắm để rửa mồ hôi và bụi bẩn bỗng chớp mắt nhìn tôi, tình huống này là sao đây? 

Như một cỗ máy dừng mọi chức năng khác để tập trung tính toán ra câu trả lời thích hợp. Tay chân cứng đờ chỉ có mắt là chớp chớp, một khoảng thời gian ngại ngùng nhìn nhau trôi qua. 

“Tại người tôi dính đầy bùn đất quá……” 

Tôi quá bẩn để đi lại trong nhà nên không còn cách nào khác, tôi đường hoàng bước vào phòng tắm nhưng khi bị Sa Geon Woo nhìn chằm chằm, tôi lại cảm thấy ngượng ngùng đến kỳ lạ. 

“Sao, sao anh lại nhìn tôi như thế? Lúc nhỏ chúng ta tắm chung suốt còn gì.” 

Tôi đẩy cái khuôn mặt nam tính đó ra rồi chèn người vào dưới vòi hoa sen. 

“Thế thì sao mà em lại cứ thế này mà cởi hết đồ, phơi bày cả ra thế hả? Tôi suýt chút nữa thì đứng tim đấy.” 

Người hắn vừa nãy còn ngơ ngác cứng đờ giờ đã trở lại với vẻ mặt thường ngày như chưa có chuyện gì xảy ra, hắn giữ chặt đỉnh đầu tôi từ phía sau và cằn nhằn. 

“Cho Rong của chúng ta thật là không ổn rồi.” 

“Tôi có phải là đang khoe đâu, tôi đang tắm mà.” 

“Thì đó! Cái cậu nhóc này, lớn tướng rồi mà chẳng biết ý tứ gì cả. Cứ thế mà phơi bày cả ngực với mông ra. Ai dạy em cái thói xông xộc vào phòng tắm khi người khác đang tắm thế hả? Nói mau, tôi phải đi dạy dỗ lại kẻ đó mới được.” 

“Anh nhìn thấy ngực tôi rồi à?” 

“……” 

Nghe tôi hỏi, Sa Geon Woo khẽ hắng giọng. Tôi dùng dầu gội đầu gội sạch lớp bụi bẩn bám trên tóc rồi tạo bọt bằng bông tắm và chà xát khắp người. 

“Anh chà lưng cho tôi đi.” 

Tôi đưa bông tắm cho hắn rồi đứng sau lưng tôi bắt đầu chà lưng một cách vụng về. Mỗi khi đầu ngón tay hắn chạm vào lưng tôi, tôi lại cảm thấy ngứa ngáy kỳ lạ ở chỗ đó. Cảm giác nhồn nhột khó chịu đến mức tôi chỉ muốn hắn có thể chà mạnh hơn đến nỗi bong cả da lưng ra cho xong.

“Tôi gội đầu giúp em nhé?”  

“Không cần đâu.”  

Tôi nhận lại bông tắm, kỳ cọ phần thân dưới rồi xả sạch bọt bằng vòi sen, dòng nước ấm nóng chảy từ đỉnh đầu xuống tận ngón chân khiến cả người nhẹ bẫng. 

‘Phùuu’ thở dài một hơi, tôi bước ra khỏi vòi nước.  

“Mau tắm xong ra đi, vào trước mà anh giờ vẫn lề mề thế?”  

“Chen ngang rồi còn trơ trẽn nói vậy sao….”  

Sa Geon Woo tròn mắt tỏ vẻ bức bối liếc nhìn tôi từ đầu đến chân rồi vội vàng lảng tránh ánh mắt đi chỗ khác.  

“Cơ thể ai mà chả giống nhau, nhìn gì mà nhìn? Rồi cuối cùng còn cố tránh ánh mắt nữa, càng khiến người ta khó chịu.”  

“Nói chuyện thì tự nhiên phải nhìn đối phương thôi, tôi không cố ý đâu.”  

“Muốn nhìn thì nhìn thẳng đi, không thì đừng có liếc. Nhìn thỏa thích rồi quay mặt đi làm gì?”  

“Đột nhiên cảm thấy… ‘Cho Rongie của tôi đã lớn thật rồi’.”  

“Đột nhiên cái gì mà đột nhiên.”  

“Nhưng mà cũng không lớn lắm nhỉ.”  

“…..”  

Sao lại cảm thấy hơi bực bội khíu chọ nhỉ? 

Tôi dùng khăn lau người rồi quấn quanh eo che phần dưới lại.  

“Tôi sẽ chuẩn bị bữa tối nên là anh mau tắm xong rồi ra nhanh đi.”  

“Nếu Cho Rongie không chen ngang thì giờ tôi đã xong rồi.”  

“Lẩm bẩm mãi, tôi sẽ nướng thịt nên anh hãy ra vườn hái lá sâm và lá mè đi.”  

“Vào cổng mà có cảm giác như làm việc đồng áng nhiều hơn.”  

“Gate cấp 1 mà nên thấy may đi, còn hơn là bị một con quái vật siêu mạnh bị nghiền nát.”  

So với việc ngày nào cũng chảy máu, thổ huyết rồi ngất xỉu thì thế này vẫn tốt hơn nhiều. Không dám cãi lại, Sa Geon Woo nuốt nước mắt vào trong rồi tiếp tục tắm trong im lặng.

***

“Quả nhiên, có vẻ đó chính là Boss rồi.” 

Trên thảo nguyên rộng lớn chỉ có duy nhất một cây cổ thụ đứng sừng sững. Dưới gốc cây, một con thỏ sừng khổng lồ to gấp mấy lần những con thỏ sừng bình thường khác đang nằm dài ra một cách tùy tiện. 

“Chỉ cần bắt được con đó là xong hả anh?” 

“Có vẻ là vậy, không thấy con thỏ sừng nào khác nữa. Đó là con cuối cùng rồi.” 

Con thỏ sừng khổng lồ lững thững đi quanh gốc cây, lúc thì hái quả trên cây ăn, lúc thì nằm ườn dưới gốc rồi dùng chân sau đá vào thân cây cho quả rụng xuống rồi há miệng đớp lấy. 

“Thật là hết nói nổi mà. Người ta bảo chó còn sướng hơn tiên, nhưng chó chắc cũng không đến nỗi thế này. Sao tôi lại thấy ở nó có cái dáng vẻ của ‘ông chú thất nghiệp ở nhà’ vậy?” 

“……” 

Hắn không trả lời câu hỏi của tôi. 

“Bỏ cuốc đi thôi, bắt con đó rồi chúng ta ra ngoài.” 

Hắn rút chiếc cuốc đeo bên hông ra và đặt vào tay tôi. 

“Anh.” 

“Ừ, giờ thì chúng ta có thể ra ngoài rồi.” 

Có vẻ việc cuốc đất còn vất vả hơn cả việc bắt thỏ đối với hắn. Hắn chỉ vừa mới đi có một Gate cấp 1 về mà trông đã mệt mỏi chẳng khác nào vừa đi một Gate cấp cao về cả tuần, nhìn Sa Geon Woo như vậy, tôi chỉ tay về phía cái cây. 

“Tôi thấy cái cây kia trông đẹp quá.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận