Closed Door
Chương 13
Editor: HThanh.
“Nhưng nghe nói anh ấy đã chết hơn sáu năm trước, tại sao bây giờ mới…”
“Trong Gate cuối cùng mà chúng tôi bước vào… chúng tôi gần như bị xóa sổ. Các thành viên trong đội đã chết trước và OOO đã liều mạng để hoàn thành Gate nhưng anh ấy cũng không sống sót. Chỉ có tôi may mắn thoát được. Nhưng ngay cả tôi cũng không nguyên vẹn, tôi đã ở trong tình trạng hôn mê suốt một thời gian dài và chỉ tỉnh lại khoảng một năm trước.”
*Gate: xin nhắc lại lần nựa, là ‘cổng không gian’.
“À…”
“Có nhiều việc phải giải quyết và tôi cũng cần thời gian để phục hồi cơ thể, thêm vào đó việc tìm kiếm tung tích của Cho Ro Yi cũng rất khó khăn. Cuối cùng phải mất nửa năm và nhờ trả tiền để thuê người thì mới tìm được cậu.”
“Vì tôi không có chỗ ở cố định. Nếu các người đã điều tra về tôi, chắc hẳn các người biết chuyện gì đã xảy ra với tôi và tôi đã sống như thế nào.”
“Đây là những thứ OOO để lại cho Cho Ro Yi.”
Người phụ nữ nhấc chiếc hộp đặt bên cạnh và đẩy về phía tôi.
“Đây là số tiền anh ấy đã tích cóp cùng với một số vật phẩm quý giá. Chúng không phải là thứ hiếm có nhưng cũng không phải là đồ rẻ tiền.”
“Đây là di sản của anh ấy sao?”
“Di sản của OOO không thể đến tay Cho Ro Yi được. Khi chúng tôi chết tất cả tài sản sẽ bị thu hồi về nhà nước. Đây là những thứ anh ấy đã lén lút tích cóp được.”
Lén lút tích cóp sao.
Dưới ánh mắt của tôi, người phụ nữ đó hắng giọng và gãi má một cách ngượng ngùng.
“Công việc mà chúng tôi làm luôn đối mặt với cái chết nhưng số tiền nhận được lại quá ít ỏi. Chúng tôi phải làm gì khác ngoài việc lén lút để dành dụm? Chúng tôi luôn sống gần kề với cái chết, nên phải nghĩ đến những gì sẽ xảy ra sau khi chết, và những người sẽ ở lại sau khi chúng tôi ra đi.
Không có gia đình không có nghĩa là không có những người quan trọng. Chính phủ sẽ không bồi thường gì cho chúng tôi sau khi chết vì vậy mỗi người đều giấu đi một phần nhỏ ở nơi chỉ chúng tôi biết. Để sau khi chết có thể truyền lại cho ai đó.”
“… Người đó là tôi sao?”
“Với OOO người thân duy nhất còn lại chính là cậu.”
Gia đình.
Tôi đã nghĩ mình bị bỏ lại một mình trên thế giới này nhưng hóa ra vẫn có người coi tôi là gia đình. Nhưng giờ đây ngay cả người đó cũng đã chết.
Thật là một chuyện buồn cười.
Tôi không hề hay biết chỉ có một mình anh ấy coi tôi là gia đình. Dù đã từng có quen biết nhưng suốt thời gian qua không một lần liên lạc hay tìm đến, tôi đã quên mất sự tồn tại của anh ấy. Thế mà giờ nghe tin anh ấy đã chết tôi lại cảm thấy mình một lần nữa trở thành kẻ cô đơn.
“Số tiền mặt không nhiều nhưng nếu bán các vật phẩm quý giá đi, cậu cũng có thể mua được một căn phòng nhỏ ở nơi an toàn. Khi trao lại di vật của các thành viên khác trong đội tôi cũng đã nghĩ rằng việc lén lút để dành dụm thật sự rất đúng đắn.”
Người phụ nữ nói như đùa rồi cười một cách yếu ớt.
“…”
“Xin lỗi vì đã quá muộn.”
Giọng nói trầm lắng của cô ấy vang bên tai tôi.
“Đúng vậy….. là cô ấy.”
Giọng điệu và không khí khác biệt so với hiện tại, khuôn mặt đã trải qua 7 năm dài thêm vào đó là vẻ gầy gò và đầy bệnh tật khiến tôi không thể nhận ra ngay lập tức. Nhưng khi nhớ lại ký ức trước khi quay về tôi chắc chắn rằng có những điểm tương đồng với khuôn mặt hiện tại.
Vậy thì người mà cô đã nhắc đến, người mà cô ấy nói đã chết có phải là Sa Geon Woo không?
Hình ảnh của Sa Geon Woo đã tìm tôi trong suốt thời gian qua hiện lên trong tâm trí tôi. Mỗi khi tôi giận dữ và trách mắng hắn là kẻ lừa đảo, luôn đùa cợt và phủ nhận nhưng đằng sau khuôn mặt đó là một sự ái ngại và xót xa mà giờ đây tôi đã phần nào hiểu được.
***
Bên ngoài cửa hàng một bóng người đang lảng vảng.
Seo Geon Woo xem giờ, thử lay nhẹ cánh cửa đã khóa rồi dán mặt vào cửa nhìn vào bên trong. Tôi thầm nghĩ ‘anh ta đang làm cái quái gì vậy?’ và nhìn hắn chằm chằm. Hắn bắt gặp ánh mắt tôi và vẫy tay chào.
Tôi không có phản ứng gì chỉ nhìn hắn chằm chằm, hắn chắp hai tay lại xoa xoa như đang cầu xin. Chắc là muốn tôi mở cửa cho hắn.
Bình thường thì Sa Geon Woo toàn đến vào giờ đóng cửa khiến tôi mệt mỏi, hôm nay lại đến trước cả giờ mở cửa. Tôi chỉ muốn hắn biết rằng dù là trước hay sau giờ mở cửa thì tôi cũng đều mệt mỏi như nhau.
Tôi thở dài và mở cửa đã khóa cho hắn.
“Cho Rong, chào buổi sáng.”
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt đầy cảm xúc của tôi, Seo Geon Woo chào hỏi một cách gượng gạo.
“Giờ làm việc được ghi ở đây. Anh không thấy sao?”
“Tôi thấy.”
“Vậy thì một tiếng nữa hãy đến.”
Tôi định đóng cửa lại thì hắn vội vàng nhét mũi giày vào khe cửa.
“Tôi không đến ăn cơm. Tôi chỉ muốn nói chuyện một lát thôi, được không?”
Chẳng lẽ là muốn nói lời cảm ơn? Hay là xin lỗi vì chuyện gì đó? Hoặc là đến trả tiền viện phí?
Tôi im lặng nhìn Seo Geon Woo rồi ra hiệu cho hắn vào trong. Khi tôi tránh ra khỏi cửa, biểu cảm của hắn từ chán nản với đôi lông mày rũ xuống ngay lập tức trở nên tươi tỉnh.
“Uống cà phê không?”
“Tôi vẫn còn bụng rỗng.”
Cà phê buổi sáng sau khi thức dậy khi bụng rỗng thật tuyệt vời. Tôi không biết nó có tốt cho sức khỏe hay không, nhưng nó rất hợp khẩu vị của tôi. Có vẻ như Seo Geon Woo thì không thích.
“Vậy trà thì sao?”
“Gì chứ. Sao tự nhiên Cho Rong lại đối xử tốt với tôi vậy? Nghe tôi bị ốm nên lo lắng cho tôi à?”
“Tôi cũng muốn lo lắng cho anh, nhưng cái miệng đó của anh lại khiến tôi hết muốn rồi. Uống nước lã đi.”
Tôi định làm bộ đối đãi khách sáo một chút, nhưng cái miệng của hắn lại không yên được. Tôi nheo mắt nhìn hắn nhưng Seo Geon Woo chỉ cười toe toét như thể rất vui vẻ.
“Cho Rong ăn sáng chưa?”
“Mấy giờ rồi mà còn hỏi. Một lát nữa là đến giờ ăn trưa rồi.”
Buôn bán cũng là để kiếm sống không thể chỉ vì chuẩn bị đồ ăn cho người khác mà bỏ bữa của mình được. Tất nhiên tôi mở cửa hàng không phải để kiếm sống mà chỉ là theo quán tính, nhưng tôi đã quyết tâm và đang thực hiện việc thỏa mãn những nhu cầu cơ bản của mình.
Nói tóm lại là tôi đã đi chợ sớm và ăn rất ngon lành món thịt ba chỉ nướng với rau sống tươi rói từ sáng rồi.
“Còn anh thì sao mà vẫn còn bụng rỗng? Không nghe tôi nói là phải ăn uống đầy đủ và nghỉ ngơi thoải mái trong một tuần sao?”
“Tôi sẽ ăn món canh xương bò, một lát nữa khi cửa hàng mở cửa.”
“Thật tình anh không biết tự chăm sóc bản thân gì cả.”
“Hunter không chỉ cần kỹ năng mà còn cần cả thể lực nữa. Nhưng nhìn anh yếu đuối thế này thì thật là…”
“Bà đã nói gì nhỉ? Bà bảo điều quan trọng nhất là cơm mà. Con người dù làm gì cũng phải có cái bụng no, đừng bỏ bữa phải đến ăn cơm đàng hoàng. Anh không nhớ lời bà sao?”
“Tôi nhớ.”
“Người được bà giúp đỡ mà giờ chẳng nghe lời bà nữa.”
“Bà đã từng cằn nhằn y hệt như vậy. Bảo phải ăn cơm đầy đủ.”
“… Đợi chút.”
Cậu đứng dậy và đi vào bếp. Một bát cơm nóng hổi được múc cùng nồi canh xương đang sôi sùng sục rồi được đặt lên bàn gần bếp nhất.
“Đến đây ăn đi.”
“Nhưng chưa đến giờ mở cửa mà.”
“Cứ ăn đi.”
Sợ ai đó nhìn thấy và hiểu lầm rằng cửa hàng đã mở cửa, cậu kéo tấm chắn ra sau ghế. Nhìn thấy vậy Sa Geon Woo mỉm cười nhẹ và di chuyển đến ngồi xuống.
“Cho Rong giống bà nhiều lắm, vẫn tốt bụng và hay lo cho người khác. Nhưng lần sau đừng làm thế nữa, càng tạo ngoại lệ cho một hai người thì chỉ khiến cậu mệt thêm thôi.”
“Cho cơm rồi còn gì nữa. Ăn nhanh đi.”
Tôi hiểu ý của hắn nên hơi ngượng ngùng và buông lời trách móc, Seo Geon Woo gật đầu và ngoan ngoãn bắt đầu ăn món canh xương bò với cơm.
Tôi ngồi đối diện và lặng lẽ quan sát khuôn mặt hắn.
Hôm qua tôi đã tìm lại album ảnh vì một chút nghi ngờ.
Ngày nay người ta thường chụp ảnh bằng điện thoại nên việc rửa ảnh rất hiếm. Nhưng bà tôi có thói quen mỗi năm một lần chọn vài tấm ảnh trong số những ảnh đã chụp rồi rửa ra và cất vào album.
Bà nói album chứa đầy ảnh sẽ trở thành một kỷ niệm quý giá.
Lúc đó tôi không hiểu được cái cảm xúc ấy nhưng giờ nghĩ lại thì đó là thứ duy nhất giúp tôi nhìn lại khuôn mặt mờ nhạt của bố mẹ. Phần lớn ảnh đều là tôi hồi bé được bố mẹ ôm chứ không hẳn là chụp riêng bố mẹ, nhưng tôi vẫn thường xem những bức ảnh đó để nhớ lại khuôn mặt đang dần phai mờ của họ.
Nhân dịp này tôi đã lấy cuốn album đầu tiên ra vừa khóc vừa cười khi nhìn thấy hình ảnh của bố mẹ, bà và tôi hồi bé. Tôi chìm đắm trong những ký ức xưa một lúc lâu rồi chợt nhớ ra lý do mình lấy album ra tôi tìm bức ảnh chụp mình năm 5 tuổi.
Chắc là khoảng một năm sau khi bố mẹ mất và tôi sống cùng bà vì đã mười bốn năm rồi, chắc là khoảng thời gian đó.
Như để chứng minh điều đó trong những bức ảnh, tôi khó mà tìm thấy khuôn mặt đang cười của mình. Chỉ có khóc lóc hoặc ủ dột nên có lẽ vì thế mà số lượng ảnh chụp năm tôi lên bốn, năm tuổi ít hơn so với các năm khác.
Lật giở qua vài tấm ảnh hiếm hoi tôi thở dài. “À, không có.”
Tôi đã hy vọng rằng vì chúng tôi từng chơi cùng nhau nên có thể còn lưu lại vài tấm ảnh, nhưng có lẽ chúng tôi chỉ là những người ăn cơm qua đường chăng? Chắc chẳng có lý do gì để lưu lại ảnh chỉ vì cho ai đó ăn vài bữa cơm miễn phí.
Tôi định lật nhanh qua cuốn album với suy nghĩ rằng mình đã kỳ vọng hão huyền, nhưng đột nhiên dừng tay. Tôi phát hiện ra một bức ảnh chụp một cậu bé đang cười rạng rỡ xem máy tính bảng cùng tôi – khi đó còn nhỏ – ngồi trên đùi hắn.
Rõ ràng bức ảnh này do bà chụp, trong đó tôi nắm tay cậu bé và cười rồi ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn, cùng ăn cơm với hắn.
Cậu bé ấy vì từ thời thơ ấu nên đã bị chôn vùi sâu trong ký ức, vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc.
[Ro Yi 6 tuổi và Geon Woo 19 tuổi]
Dưới tấm ảnh là dòng chữ ghi chú ngắn gọn của bà.
Geon Woo 19 tuổi.
Hồi nhỏ hắn đã là một anh chàng đẹp trai rồi.
Dù trông nhỏ bé gầy gò, mệt mỏi và dễ cáu kỉnh hơn so với Sa Geon Woo hiện tại, nhưng đường nét khuôn mặt không thay đổi nhiều khiến tôi nghĩ rằng hắn vốn đã rất ưa nhìn từ trước.
Thật sự… hắn đã tồn tại trong quá khứ. Ở đâu đó trong cuộc đời tôi, đã từng có một người tên là Sa Geon Woo tồn tại.