Closed Door

Chương 11

Editor: HThanh.

“Đúng chỗ này không?”  

“……”  

“Có đúng không hả?”  

“… điện thoại… tôi không nghe rõ…”  

“Không nghe rõ cái gì chứ? Lúc nãy tôi đã nói bên cạnh cậu mà, đáng lẽ nên ghi lại. Tôi đã quá tin vào trí nhớ của mình. Hay tôi gọi lại nhé?”  

“Đây là bệnh viện. Điện thoại làm phiền người khác…”  

“Làm phiền cái gì chứ? Thế người trong bệnh viện không gọi điện thoại sao? Chỉ là không nói chuyện ồn ào thôi, chứ đâu phải cấm gọi điện. Đồ ngốc này.”  

Đúng vậy. Dù là điện thoại hay trò chuyện, chỉ cần không làm ồn là được. Nhưng xét từ góc độ đó, họ đã gây phiền toái khắp nơi rồi.  

Tôi tỉnh giấc vì giọng nói lanh lảnh của một người phụ nữ vọng qua cửa phòng bệnh. Đã gần sáng, tôi định xem Sa Geon Woo ăn sáng xong có ngủ lại không rồi sẽ về cửa hàng chuẩn bị đồ đạc, nhưng vì lười biếng nên tôi nằm dài trên ghế sofa và cũng thiếp đi lúc nào không hay.  

Cửa hàng mà lúc bà còn sống chưa từng đóng cửa dù chỉ một ngày, trước khi quay lại tôi đã định bán nó đi. Sau khi quay lại tôi cũng chẳng có hứng thú gì với việc kinh doanh.  

Đóng cửa một ngày cũng chẳng khiến thế giới sụp đổ, có sao đâu. Đây đâu phải là thế giới mà ngoài canh xương bò ra chẳng có gì để ăn, nếu có người chết đói vì không ăn được một bữa canh thì kệ họ đi. Mục đích sống của tôi đâu phải là tạo ra một thế giới không có người chết đói.  

Nghĩ vậy, vốn dĩ chẳng có chút hứng thú nào giờ đây nó gần như biến mất hoàn toàn.  

Tôi ngủ gục trên ghế sofa nên lưng đau nhức vừa xoa bóp vừa đứng dậy.  

Có lẽ đồng nghiệp của Sa Geon Woo mà tôi đã nói chuyện điện thoại ngay trước khi ngủ đã đến rồi. Tôi đã nói rõ số phòng bệnh nhưng họ không nhớ sao? Xem ra không chỉ hắn mà cả đồng nghiệp của hắn cũng khá cẩu thả. 

Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

“Trước tiên mở cửa ra xem sao? Hoặc không thì xin lỗi là được rồi.”  

“Cậu làm phiền người ta…”  

“Im đi.”  

“Ở đây có tên của Sa Geon Woo.”  

“Ái chà, sao giờ mới thấy tên viết ở đây vậy!”  

“Tầm nhìn của cậu… tệ quá.”  

“Ồn ào quá.”  

Người ồn ào nhất lên tiếng trách móc rồi gõ cửa cộc cộc.  

“Vâng.”  

“Xin lỗi đã làm phiền.”  

Thực ra bọn họ đã làm phiền từ lâu rồi nhưng có lẽ họ không nhận ra.  

Tôi chào đón một người đàn ông cùng một người phụ nữ bước vào phòng bệnh với vẻ khó xử, giấu kín sự bất mãn trong lòng.  

Người phụ nữ là lần đầu gặp, còn người đàn ông đi phía sau là người đã đến cửa hàng cùng Sa Geon Woo trước đó, ăn gần hết một đĩa kim chi củ cải.  

“Xin chào. Lúc sáng tôi đã gọi điện thoại.”  

“Vâng. Sa Geon Woo đã ăn sáng xong, bây giờ đang ngủ rồi.”  

“Ôi, con người vô tư quá.”  

Người phụ nữ liếc nhìn hắn đang ngủ rồi mỉm cười nói. “Anh vất vả rồi.”  

“Tôi là Cha Ye Seung. Còn anh này chắc cậu đã gặp rồi nhỉ? Nghe nói lần trước đã đến cửa hàng.”  

“Vâng. Tôi nhớ rồi.”

Với thân hình to lớn khác người như vậy, dù chỉ một lần nhưng đã ăn hết cả đĩa kim chi củ cải thì thật khó mà không nhớ đến nhân vật này.  

“Tên anh ấy là Ma Jang Gun. Với thân hình to lớn thế này nên hay bị hiểu lầm, nhưng thực ra anh ấy chỉ là một chú gấu ăn chay thôi. Kiểu như gấu trúc đội lốt gấu á? Mà gấu trúc chỉ ăn tre thôi nhỉ. Tên là Jang Gun (tướng quân) nhưng nhát gan đến mức chẳng dám nói năng gì đâu.”  

“Không phải vậy đâu…”  

“Im đi.”  

Ma Jang Gun có thân hình to lớn định phản bác một cách nhút nhát trước lời của người phụ nữ, nhưng vì cách nói chuyện quá thẳng thừng nên đành ngậm miệng lại.  

“Tôi là Cho Ro Yi, chủ một quán canh xương bò.”  

“Ôi, tôi đã nghe nói về cậu nhiều lắm. Một nửa những gì Sa Geon Woo nói đều là về cậu đấy.”  

Không biết hắn có gì để nói về tôi nhiều đến vậy. Tôi tò mò không biết Sa Geon Woo đã kể gì về mình, nhưng không hiểu sao tôi lại chẳng có hứng thú giải tỏa sự tò mò đó.  

“Tôi đã bảo anh ấy nghỉ ngơi rồi mà vẫn tìm đến cửa hàng của cậu. Chắc cậu đã rất hoảng hốt khi không thể đóng cửa hàng vào giờ đó. Đáng lẽ cứ vứt anh ấy ở đường cũng chẳng chết được đâu, vậy mà cậu còn đưa anh ấy đến bệnh viện nữa.”  

Nói thì vậy chứ làm sao có thể thực sự vứt hắn ở ngoài đường được.  

Nghe nói là đồng đội cùng nhóm Hunter nhưng cách đối xử còn tệ hơn cả một hòn đá ven đường.  

“Đội trưởng của chúng tôi đã làm phiền cậu rồi nhưng anh ấy không phải người xấu đâu.”  

Thậm chí còn là trưởng nhóm nữa?

“Sa Geon Woo… là đội trưởng sao?”  

“Đúng vậy, dù đưa anh ấy ra ngoài thì cũng thấy xấu hổ lắm. Nhưng mà đúng, anh ấy là đội trưởng đấy.”  

Cách đối xử với trưởng nhóm có hơi quá đáng không?  

“Dù sao anh ấy cũng tốt hơn những người khác. Thực tế là nếu không phải anh ấy thì chẳng có ai đủ tư cách làm đội trưởng. Ha ha ha.”  

Nhưng cách đối xử với các thành viên khác còn tệ hơn mà?  

“… À, vâng.”  

Tôi gật đầu với vẻ mặt khó hiểu.  

“Cậu đã ăn sáng chưa? Chắc là họ không mang đồ ăn cho người bảo hộ đâu.”  

“Tôi chưa ăn, nhưng cũng không có hứng thú ăn uống gì nên không sao.”  

“Ôi, dù sao cũng phải ăn chứ. Đáng lẽ tôi nên mua ít đồ ăn vặt mang đến. Chắc vì suốt ngày chỉ lo đánh quái nên chúng tôi thiếu tinh tế quá. Nhưng sao cậu lại chọn phòng bệnh đắt tiền thế này? Dù sao bệnh viện cũng chẳng làm gì được cho anh ấy đâu.”  

Người phụ nữ nhìn quanh phòng bệnh đơn rồi thốt lên. 

“Ôi, phòng bệnh đẹp thật đấy.”  

“Họ bảo phòng thường đã hết chỗ rồi.”  

“Ôi, thế thì đừng nhập viện làm gì. Anh ấy cũng chỉ ngủ suốt thôi mà.”  

“Người bất tỉnh thì tôi cũng không biết phải làm sao.”  

“Cậu thật quá tốt bụng. Đáng lẽ cứ vứt anh ấy ở đường cũng chẳng chết được đâu. Nếu cảm thấy áy náy thì trước cổng bệnh viện có cái ghế dài kia kìa. Cứ vứt anh ấy lên đó là được, sáng mai anh ấy sẽ tỉnh dậy và bò về nhà thôi.”  

Quả nhiên cách đối xử với trưởng nhóm quá tệ.

Nhưng điều khiến tôi bận tâm hơn là khuôn mặt của người phụ nữ này có vẻ quen quen.  

Chúng tôi không phải người quen nhưng khuôn mặt cô sao lại giống như tôi đã gặp ở đâu đó. Chắc chắn chúng tôi chưa từng gặp nhau, nhưng sao lại có cảm giác quen thuộc kỳ lạ như vậy.  

Tôi đã nghe kể về cô qua Sa Geon Woo nhưng chưa từng gặp mặt. Qua thái độ của cô khi nói ‘Tôi đã nghe nhiều về cậu’, tôi chắc chắn rằng đây là lần đầu chúng tôi gặp nhau.  

Nhưng tại sao cô ấy lại vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc như thế?  

“… Có chuyện gì sao?”  

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt tôi đang nhìn chằm chằm, người phụ nữ nghiêng đầu hỏi.  

“À không. Tôi cảm thấy như đã gặp cô ở đâu đó…”  

“Ôi trời, ôi trời. Cậu nói gì thế? Tôi đang bị một đứa trẻ chưa đầy hai mươi tuổi tán tỉnh sao? Là vậy à?”  

Không phải vậy đâu.  

Tôi chỉ nói vậy vì khuôn mặt cô ấy thực sự trông rất quen, nhưng có lẽ tôi đã nhầm. Người phụ nữ vỗ mạnh vào cánh tay của Ma Jang Gun đang đứng im lặng bên cạnh rồi cười khúc khích.  

“Ôi trời. Tôi thường xuyên được khen là trẻ trung, nhưng thực ra tôi cũng đã ngoài hai mươi lăm rồi. Chênh lệch tuổi tác giữa chúng ta chỉ là một chút xíu thôi.”  

Tôi chẳng hề tò mò về tuổi của cô ấy, và khoảng cách tuổi tác giữa chúng tôi cũng chẳng phải ‘một chút xíu’ mà là rất lớn.  

“Dù các cặp đôi chênh lệch tuổi tác đang là xu hướng, nhưng em trai còn quá trẻ. Tôi cảm thấy rất áy náy.”  

Tôi chưa từng nghe nói về xu hướng đó bao giờ.  

Thực ra cô ấy chẳng cần phải áy náy chút nào nhưng cô vẫn nói vậy với vẻ mặt hoàn toàn không hề áy náy.  

Đó là một lời xin lỗi chẳng chút chân thành.  

“Không phải ngoài hai mươi lăm mà là gần ba mươi… ặc.”  

“Im đi.”

Trước khi Ma Jang Gun kịp nói xong, cậu ta đã bị người phụ nữ đánh mạnh vào bụng bằng khuỷu tay và chìm nghỉm.

“Tôi chỉ nói vì thấy cô quen quen, chắc là tôi nhầm lẫn. Nếu như người của Sa Geon Woo đến rồi thì tôi xin phép đi trước.”

Không hiểu sao tôi có cảm giác nếu ở lại đây nữa, tôi sẽ bị cuốn vào cái bẫy nhầm lẫn này nên tôi quyết định rời đi. Dù sao thì tôi cũng không có lý do gì để ở lại với cả người của hắn cũng đến rồi, không đời nào một người ngoài như tôi lại chiếm giường bệnh.

“Sao thế, không ở lại xem anh ấy tỉnh lại à? Em trai đi rồi đội trưởng sẽ tiếc lắm đấy.”

Tôi không biết từ bao giờ mình đã trở thành em trai của cô đã thế còn gọi trống không nữa chứ. Chắc là do cô ấy nhầm lẫn nên khoảng cách giữa chúng tôi đã thu hẹp lại một cách đáng sợ. 

Cảm giác như khoảng cách của cô ấy đã lan sang tôi vậy, còn khoảng cách của tôi thì lại tăng lên gấp bội.

“Không cần đâu. Người của anh ta đến rồi nên tôi đi cũng được. Tôi đã thanh toán viện phí rồi, khi nào anh ta tỉnh thì cứ xuất viện thôi.”

“Ôi, thật là phiền phức quá…”

“Có gì mà phiền phức chứ. Chỉ cần nói với anh ta là tiền cơm và viện phí hôm qua chưa trả, khi nào xuất viện thì thanh toán là được.”

Tôi không hề nói là sẽ không lấy tiền.

Nghe tôi nói vậy, cô tỏ vẻ bối rối như thể vừa nghe được điều gì đó khó tin.

“À, ừ. Tôi sẽ nói lại với anh ấy.”

Tôi cầm lấy áo khoác ngoài đã cởi, cúi chào rồi rời khỏi phòng bệnh. Phía sau cánh cửa đang khép lại, tôi nghe thấy giọng nói đầy nghi hoặc của cô. “Ủa, là sao?”

Việc tôi đòi tiền viện phí có gì khó hiểu đến vậy sao? Một người dưng nước lã đưa người vào bệnh viện là đã làm hết trách nhiệm rồi, chẳng lẽ còn muốn tôi trả luôn cả viện phí chắc.

Có lẽ nếu là tôi của ngày xưa thì tôi cũng sẽ như vậy. Tôi sẽ nghĩ chỉ cần người không sao là được, không bị thương là may mắn rồi. Còn viện phí thì thậm chí tôi còn chẳng dám nhắc đến chứ đừng nói là đòi. Chắc là tôi đã nghĩ đó là tình người.

“Kỳ lạ thật. Chắc là tôi lạnh lùng quá chăng? Chắc là cậu ấy giận dỗi vì tôi nói vậy nên mới bỏ đi đúng không?”

Không phải.

Đứng trước cánh cửa phòng bệnh, tôi nghe thấy tiếng thì thầm của người phụ nữ vọng ra. Tôi muốn mở cửa bước vào và phủ nhận mạnh mẽ rằng không phải như vậy.

“Dù sao thì việc được nhiều người quan tâm cũng là một phiền phức.”

“Cậu… cái đó là bệnh đấy…”

“Im đi.”

Dù nhìn thế nào thì họ cũng là những người kỳ lạ.

Khoảnh khắc tôi định quay lại để làm rõ hiểu lầm và bắt đầu cuộc trò chuyện, tôi đã hình dung ra một tương lai đau đầu nên quyết định bỏ qua và không quan tâm nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận