Closed Door

Chương 48

Editor: HThanh.            

Ngày trước, tôi không hiểu tại sao bà cứ dùng đồ cũ trong khi có đồ mới nhưng giờ đây tôi đã hiểu ra. 

Vì những sản phẩm cao cấp làm từ chất liệu tốt thường rất nặng chỉ để dùng một lần thôi mà phải lấy ra rồi cất đi cũng đã là một việc, rồi lại phải cẩn thận để không làm vỡ và quan trọng nhất là cổ tay tôi không chịu nổi cái nặng đó.

Giờ tôi mới chợt nhận ra, hóa ra đó là lý do bà dùng bát đĩa bằng nhựa và rồi tôi cũng chọn những sản phẩm bằng nhựa hoặc bằng inox. Bát đĩa thì phải nhẹ và dùng thoải mái là tốt nhất mà đồ nặng thì chỉ cần dùng nồi đất là đủ.

Tôi tưởng sẽ phải mang theo nhiều thứ từ phòng mình nhưng rồi tôi mua mới cả giường cùng chăn gối nên chỉ còn lại quần áo cần dọn dẹp. Những bộ quần áo cũ hoặc nhỏ không mặc nữa, tôi sẽ để lại trong tủ ở nhà cũ và chỉ chọn những bộ còn mặc được và chuyển sang tủ quần áo trong phòng mới.

Chỉ còn lại chiếc giường, chăn và vài bộ quần áo.

“Chắc nhìn thế này thì không ai nghĩ đây là nhà trống đâu nhỉ.”

Những đồ linh tinh trong ngăn kéo, tôi sẽ dọn dẹp vào một ngày khác rồi bước sang phòng bà.

“…..”

Chẳng hiểu sao, cứ mỗi khi bước vào phòng của bà là tôi lại muốn bật khóc.

Bà đã mất được hai tháng và với tôi, người trở về sau mười năm thì đó đã là chuyện xa xưa rồi nhưng mỗi lần bước vào căn phòng chẳng còn hơi ấm của bà, lòng tôi vẫn cảm thấy nặng trĩu.

“Chắc bà không thích chuyển nhà đâu nhỉ? Bà thích ngôi nhà này mà đúng không? Dù cho cháu có khóc lóc năn nỉ thế nào, bà cũng không chịu chuyển đi. Bà bảo nếu chuyển đi thì những người hàng xóm ở đây sẽ ra sao.”

Bà tôi không hề có nghĩa vụ phải nuôi sống người dân trong khu phố này, vậy mà bà vẫn luôn lo lắng cho bữa ăn của họ. Cứ như vậy ngày nào cũng mở cửa hàng mà không nghỉ ngơi tử tế suốt mấy chục năm, luôn luôn nở nụ cười hiền hậu đón tiếp mọi người và cho họ ăn những bữa cơm ấm áp rồi tiễn đi.

“Không có ý nghĩa gì cả ư……, không phải. Mình phải thôi mấy cái suy nghĩ vớ vẩn ấy đi.”

Bà đã qua đời khi đang làm công việc mà bà yêu thích. Bà luôn nói rằng bà làm việc này không phải để nhận lại bất kỳ sự đền đáp hay cảm ơn nào mà chính là vì bà thích làm nó.

Vậy mà mình lại nói rằng công việc đó có ý nghĩa gì đâu thì thật không nên, việc đó chẳng khác nào là lời nói phủ nhận cuộc đời của bà. Tôi lắc mạnh đầu để xua tan những suy nghĩ đó rồi mở tủ quần áo của bà ra.

Vì bà luôn ở đây và mong muốn qua đời ở đây nên tôi quyết định không chuyển đồ đạc của bà đi. 

Nhưng tôi vẫn nghĩ rằng ít nhất cũng nên dọn dẹp một lần, nên tôi lấy hết đồ đạc trong tủ quần áo ra, lau dọn bụi bẩn bên trong tủ, gấp gọn gàng bộ chăn gối bà hay dùng rồi xếp ngay ngắn vào, giũ sạch bụi bẩn trên quần áo rồi treo lên móc một cách cẩn thận.

Sau khi dọn dẹp tủ quần áo xong, tôi lục lọi ngăn kéo tủ của bà.

“Cái này thì nhất định phải mang theo mới được.”

Tôi gom những cuốn album ảnh là bảo vật của bà và cũng là bảo vật của tôi chất chồng lên nhau. Những cuốn album chứa đựng cả cuộc đời tôi, có thể nói là như vậy, album ảnh chụp từ khi tôi mới sinh ra cho đến tận năm ngoái. 

Trong những cuốn album này có hình ảnh của người cha và người mẹ mà ký ức về họ trong tôi đã trở nên mờ nhạt và có cả hình bóng của người bà mà tôi sẽ không bao giờ còn được gặp lại nữa.

Tôi lục lọi trong ngăn kéo xem có bỏ sót thứ gì không thì phát hiện ra một xấp giấy được buộc lại bằng dây, thế là tôi liền lôi nó ra. Bà không viết nhật ký hay sổ chi tiêu trên những tờ giấy rời như thế này nên tôi tự hỏi liệu có lý do nào khác khiến bà cất giữ chúng không.

Tôi tò mò không biết đó là gì nên đã lật giở cả xấp giấy rồi đột nhiên khựng lại.

“…..”

Ngày trước, tức là trước khi tôi quay ngược thời gian và trước khi cả tôi đã chết và trở về quá khứ. Vào thời điểm đó khoảng vài tháng sau thời điểm hiện tại, Lee Dong Jae đã khuyên tôi chuyển đi nơi khác để sống an toàn và đỡ vất vả hơn.

Tôi đã phân vân giữa việc phải ở lại nơi này, nơi bà đã sống những ngày cuối đời và mong muốn rời khỏi nơi này, nơi bà đã ra đi trong đau đớn.

Không thể tự mình quyết định nên tôi đã tâm sự với những khách quen mà tôi coi như người thân. Có người khuyên tôi nên ở lại, có người tỏ ra ghen tị khi biết tôi chuyển đến một nơi tốt hơn và có người bảo tôi hãy làm theo điều mình muốn.

Và rồi không lâu sau đó, nhà tôi đột nhiên bị trộm.

Trong lúc tôi đang ngủ thì ai đó đã lẻn vào nhà và lục lọi phòng của bà tôi rồi bỏ đi. Tuy không có đồ đạc gì đặc biệt bị mất cắp, nhưng việc ngôi nhà bị người khác xâm nhập sau khi bà tôi qua đời đã khiến tôi sợ hãi. 

Việc tôi đi theo Lee Dong Jae một phần là vì tôi cũng muốn sống chung với gã nhưng vụ trộm đó cũng ảnh hưởng lớn đến quyết định của tôi. Sau đó vì quá tập trung vào việc sống chung với gã ta nên tôi đã không suy nghĩ sâu xa về vụ trộm đó và bỏ qua nó….

Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại thì tôi thấy có một điểm kỳ lạ. Ai cũng biết rằng bà tôi không có trang sức gì quý giá và cũng không giữ tiền mặt trong nhà nên chẳng có gì đáng giá để mà trộm cả.

Vậy tại sao trong số bao nhiêu căn phòng trong ngôi nhà này, tên trộm lại chính xác đột nhập vào phòng của bà tôi?

Rốt cuộc thì tên trộm đã lục tung cả căn phòng đó lên và lấy đi cái gì?

Và ngay lúc này đây, tôi đã có thể biết được câu trả lời.

***

Trong vài ngày liên tiếp, tôi mở cửa hàng và chất từng hộp một ở lối vào tòa nhà dẫn lên căn hộ. Phía dưới các hộp, tôi để những món đồ linh tinh định vứt đi còn phía trên là những bộ quần áo cũ mà bà từng bảo sẽ đem bỏ đi nếu gói trong vải.

Ban đầu, các khách hàng tưởng đó là rác nên không để ý nhưng khi thấy số hộp tăng lên mỗi ngày, họ bắt đầu tò mò và hỏi.

“Cậu chất mấy cái hộp đó để làm gì vậy?”

“Tôi đang dọn dẹp đồ đạc của bà thôi.”

“À, đó là đồ của bà sao? Thật ra cũng hơi muộn rồi nhưng bây giờ cậu quyết định dọn dẹp cũng là tốt đấy.”

“Đúng đấy, cứ mãi ôm khư khư đồ của người đã khuất cũng không tốt đâu. Người sống cũng cần phải sống, còn người đã khuất cũng cần được nhẹ nhàng ra đi.”

Khách hàng đang cố góp những lời động viên an ủi tôi.

“Với lại vì không có ai dùng nên bụi bặm tích tụ nhiều quá, nhân cơ hội này thì tôi muốn dọn dẹp sạch sẽ, phủi bụi và vứt bỏ những thứ không cần thiết mà cất giữ những thứ quan trọng dù cho không vứt hết nhưng cũng cần phải sắp xếp lại.”

“Quần áo thì đem đốt đi chỉ giữ lại những thứ thật sự cần thiết thôi, nhìn thấy chúng mỗi ngày chỉ khiến cậu thêm mệt mỏi thôi.”

“Tôi đang khám phá phòng của bà vì bà đã sống ở đây hơn hai mươi năm, còn tôi cũng đã sống được mười lăm năm nên đồ đạc tích tụ nhiều quá. Tôi đang tìm xem bà có giấu gì đó quý giá mà tôi không biết không.”

Chỉ một câu nói buột miệng như đùa giỡn thôi, vậy mà bầu không khí trong quán ăn bỗng chốc thay đổi hẳn đi một chút.

Người thì hiểu là nói đùa nên bật cười ha hả, người thì cười gượng gạo rồi lảng tránh ánh mắt, người thì giật mình cứng đờ cả người, người thì hắng giọng rồi vùi mặt vào bát canh, người thì gọi điện thoại cho ai đó, người thì đang ăn dở bữa cũng vội vã đặt tờ 10.000 won xuống bàn rồi hấp tấp chạy ra ngoài.

Bọn cười ha hả là bọn chẳng liên quan gì, còn cái bọn đang phản ứng kỳ lạ kia là bọn có tật giật mình. Nói cách khác là bọn nợ tiền bà, tôi nhớ lại xấp giấy vay nợ đã phát hiện trong ngăn kéo tủ của bà.

Những tờ giấy ghi chép lại ngày tháng năm nào và ai đã vay bao nhiêu tiền.

Bà tôi vốn không phải người làm nghề cho vay nặng lãi nhưng hình thức giấy vay nợ lại giống nhau đến lạ, kiểm tra tên những người vay tiền thì thấy phần lớn đều là bọn hay tụ tập với nhau. Có vẻ như tin đồn cứ truyền tai nhau rằng chỉ cần viết một tờ giấy vay nợ là bà tôi sẽ cho vay tiền.

Tiền vay dưới đơn vị 100.000 won thì có vẻ như bà không bắt viết giấy vay nợ còn lại thì thấp nhất cũng vài triệu won, có nhiều tờ giấy vay nợ lên đến vài chục triệu won. 

Lý do vay tiền cũng muôn hình vạn trạng nào là cần tiền phẫu thuật gấp, nào là gặp tai nạn bất khả kháng cần tiền bồi thường hoặc hòa giải, hay là vay tiền của người khác đến mức sắp bị xiết nhà.

Cộng tổng số tiền ghi trên những tờ giấy vay nợ mà bà đã giữ lại trong suốt hai mươi năm cho vay tiền thì thật khó mà ước tính được là bao nhiêu.

Tôi thử sắp xếp lại ngày tháng, người vay và số tiền vay một lượt thì thấy ngoại trừ một vài người chỉ vay gấp gáp một hai lần, phần lớn những người đã vay rồi lại vay tiếp, vay nữa rất nhiều lần.

Đến tận bây giờ tôi mới biết bà tôi đã cho những người xung quanh vay nhiều tiền đến như vậy nhưng không hiểu sao tôi lại có thể lờ mờ đoán được tình hình lúc đó.

Lúc đầu thì chắc họ đã vội vàng giơ tay xin tiền vì số tiền chắc cũng chỉ là những khoản nhỏ. Và rồi không có gạo để ăn vào ngày mai, họ xin vài trăm nghìn rồi vì không có tiền sinh hoạt tháng này, họ lại xin thêm vài trăm nghìn nữa.

Bà tôi, người đã luôn nói rằng dù nghèo đói cũng không được để bụng đói chắc chắn đã cho họ mượn tiền mà không do dự. Cứ như thế thì sau vài lần mượn tiền, họ bắt đầu coi ví của bà như một cái máy rút tiền.

Tính cách của bà tôi không phải kiểu người sẽ đòi hỏi giấy nợ hay lãi suất khi cho vay, nên tôi nghĩ những người đến mượn tiền đã tự viết giấy nợ và để lại, nghĩ rằng làm vậy sẽ khiến bà dễ dàng mở ví hơn rồi tin đồn lan ra, ai nấy đều viết một tờ giấy nợ và đến xin tiền.

Có lẽ họ muốn cảm thấy mình có chút gì đó đàng hoàng hoặc muốn việc mượn tiền trở nên dễ dàng hơn nên thay vì thẳng thừng đòi mượn tiền, họ nghĩ rằng viết giấy nợ sẽ khiến bà dễ dàng đồng ý hơn.

Nhớ lại thời điểm trước khi quay ngược thời gian, tôi chưa từng thấy ai quay lại để trả tiền cho bà và thậm chí tôi còn chưa từng nghe ai nhắc đến việc họ đã mượn tiền của bà.

Khi tôi bị Lee Dong Jae bỏ rơi chẳng có tiền mà ăn một bữa, chẳng có chỗ ngủ qua đêm và tìm đến khu này, họ đã quay lưng lại với tôi. Họ quay đi như thể chẳng còn gì để cho hay nhận thậm chí còn chửi bới tôi thẳng mặt, bảo tôi biến đi đừng làm phiền họ.

“Ha……”

Nghĩ lại thì vẫn thấy thật là vô lý mà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận