Closed Door

Chương 43

Editor: HThanh.      

( đổi xưng hô tôi – anh, tôi – em nhá =)) ).        

***

“Anh muốn sống cùng tôi không?”

“….”

Có vẻ như câu hỏi bất ngờ này khiến Sa Geon Woo tròn mắt nhìn tôi.

“Chúng ta sống cùng nhau á?”

“Tôi đang hỏi anh đó, liệu anh có muốn sống cùng tôi không?”

“Ừ, tôi muốn sống cùng em.”

Câu trả lời vang lên ngay khi tôi vừa dứt lời.

“Tại sao?”

“Vì nếu sống cùng nhau, tôi có thể mãi ở bên Cho Rong rồi.”

“Nhưng tại sao lại phải sống cùng nhau chứ?”

“Vì như vậy tôi mới có thể tự mình kiểm tra xem Cho Rong có ổn không, nhìn thấy em thức dậy vào buổi sáng và đi ngủ vào buổi tối, hàng ngày cùng ăn cơm hay trò chuyện với nhau này.”

“Nhưng sao lại phải sống cùng nhau mới làm được những chuyện đó.…”

“Đó là giấc mơ tôi đã ấp ủ từ lâu như trở thành một gia đình. Tôi muốn trở thành một gia đình với em và sống cùng nhau. Cùng ăn cơm, cùng ngủ rồi cùng ngồi lại trò chuyện.”

Dường như cuộc nói chuyện cứ xoay vòng như vậy. Trong lòng bồn chồn, tôi định hỏi tiếp nhưng Sa Geon Woo ngắt lời tôi bằng giọng điệu nghiêm túc.

“Ở cái tuổi này mà nói về giấc mơ thì chắc sẽ có người cười tôi. Nhưng tôi thật sự luôn mong có một gia đình, và tôi mong muốn được trở thành gia đình với bà và Ro Yi mà không phải là ai khác. 

Dù cho cha mẹ tôi hay những người mà tôi còn chẳng nhớ nổi mặt, họ đã bỏ rơi tôi hoặc là đã qua đời rồi, thì tôi vẫn nhớ và mong được gặp lại bà và Ro Yi. 

Nhìn bà, người đã luôn kiên định như cây cổ thụ và Ro Yi đang lớn dần lên, tôi đã luôn nghĩ rằng mình mong được ở bên họ tại nơi đây.”

“……”

“Dĩ nhiên, không phải cứ muốn là có thể trở thành gia đình được.”

Sa Geon Woo nhẹ nhàng thêm vào rồi cười khẽ rồi ngượng nghịu gãi nhẹ má.

“Thật ra, tôi định không phải bây giờ mà vài năm nữa mới quay lại.”

Có lẽ thời điểm đó là khi hợp đồng với chính phủ sẽ kết thúc.

“Lúc đó dù cho có phải dùng vũ lực, tôi cũng sẽ ở bên cạnh bà và Ro Yi. Nếu nói mình là kẻ thất nghiệp không nơi nương tựa, chắc bà sẽ không đuổi tôi đi đâu. 

Nếu giúp việc trong nhà hàng và sống nhờ thì ban đầu có thể chỉ là khách trọ, nhưng dần dần chúng ta sẽ trở thành gia đình thôi. Tôi đã không ngờ bà lại ra đi như vậy.… Tôi chỉ mơ hồ nghĩ đến chuyện đó thôi.”

“Anh muốn…. trở thành gia đình với tôi sao?” 

“Ừm.” 

Gia đình. 

Một từ ngữ kỳ diệu chứa đựng tiếng vọng từ trong sâu thẳm. 

Một từ vừa mang lại sự ấm áp, vừa gợi lên cảm giác mất mát. Đối với ai đó thì nó tồn tại như một lẽ đương nhiên, nhưng với người kia thì nó sẽ lại biến mất vào một khoảnh khắc nào đó. 

“Vậy thì, chúng ta sẽ sống ở đây cùng nhau nhé.” 

“…. Em nói thật sao?” 

Có lẽ vì lời nói quá bất ngờ, Sa Geon Woo ngước nhìn tôi chằm chằm, rồi tôi khó khăn mở miệng nói. 

“Chúng ta sẽ sống ở đây cùng nhau làm nông, chúng ta cũng có thể tự cung tự cấp đầy đủ nên không cần phải ra ngoài Door, nếu cần gì thì lúc đó chỉ cần ra ngoài một chút rồi về thôi. Không, anh cứ ở đây đi. Còn việc ra ngoài cứ để tôi làm.” 

“Ừm…. đây không phải là lời đề nghị sống chung mà là lời báo trước về việc giam cầm sao?” 

Sa Geon Woo vừa nở mày nở mặt vui mừng bỗng có chút nghiêng đầu khó hiểu, vì có vẻ cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ. 

Thật ra đúng là như vậy, xem ra hắn cũng khá nhanh nhạy đấy. Vì thời hạn hợp đồng với chính phủ vẫn còn, nên ý tôi là sẽ giam cầm, không, là đưa hắn trốn đến một nơi mà chính phủ hoàn toàn không thể tìm thấy. 

Hắn không biết rằng tôi biết tương lai của chính hắn nên chắc sẽ thấy khó hiểu khi tôi đột nhiên đưa ra phương án giam cầm. 

“Tôi ghét việc đi vào Gate và tôi cũng ghét việc phải lo lắng không biết khi nào mình sẽ chết.” 

Và tôi đã tin tưởng hắn nên cũng ghét việc Sa Geon Woo một ngày nào đó sẽ trở mặt rồi bỏ rơi tôi, có lẽ đây mới là lý do lớn hơn. Nếu tôi không mở Door thì có lẽ hắn sẽ không thể ra ngoài. 

Nếu cứ để hắn sống ở đây thôi thì sẽ chẳng có chuyện hắn trở mặt hay bỏ rơi tôi. Đây là một sự ích kỷ, vì tôi muốn loại bỏ hoàn toàn khả năng của một kết quả mà việc tin tưởng ai đó lần nữa sẽ là sự phản bội. 

Không quan trọng là ban đầu Sa Geon Woo tiếp cận tôi với ý đồ đó hay là nảy sinh ý định đó giữa chừng, nhưng nếu hắn có ý định trở mặt bỏ rơi tôi…. thì thà cứ chết dần chết mòn ở đây đi còn hơn. 

“Cho Rong có vẻ đã lo lắng cho anh nhiều lắm nhỉ?” 

Vì không hề hay biết gì về suy nghĩ đen tối trong lòng tôi, hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm tôi đắm đuối với vẻ mặt vô cùng xúc động.

“Tôi cũng không phải làm Hunter vì thích đâu.… mà con người thì không thể chỉ làm những gì mình muốn được…, nhưng mà Cho Rong à, tôi chỉ cần, không, là một năm nữa thôi thì lúc đó tôi sẽ không phải vào Gate nữa đâu.”  

Không thể nói ra việc mình bị ràng buộc bởi hợp đồng với chính phủ, chắc hẳn hắn cũng thấy bức bối lắm. Sa Geon Woo đang loay hoay nghĩ cách thuyết phục tôi thì trong lòng tôi bỗng buông ra một câu nói nhẹ nhõm.  

‘Không đâu, anh sẽ không sống nổi đến một năm đâu.’  

Tôi không thể nói trước về những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, và dù có nói ra thì hắn cũng chẳng tin nên trong lòng tôi cũng thấy ngột ngạt.  

“Đây là không gian mà chẳng ai có thể tìm thấy mà, ở bên ngoài thì không còn ai biết anh biến mất lên trời hay lặn xuống đất đâu.”  

“Cho Rong của tôi hôm nay sao mà đáng yêu thế nhỉ?”  

Sa Geon Woo đang trong trạng thái cực kỳ phấn khích, không thể giấu nổi nụ cười trên mặt và ôm chặt lấy tôi. Hắn dùng cả tay và chân quấn lấy người tôi như một con bạch tuộc rồi siết chặt lại và mặt hắn cọ vào má tôi.  

“Em lo lắng cho tôi đến như vậy sao?”  

“A, anh đang làm gì vậy? Tôi sắp ngộp thở rồi này!”  

“Nhưng tôi cũng không phải là kẻ chạy trốn, nên chẳng cần phải biến mất lên trời hay lặn xuống đất đâu. Chỉ một năm không hơn không kém thôi, chỉ cần đi vào Gate thêm một năm nữa là được. 

Sau đó dù cho có bảo anh vào Gate lần nữa thì tôi cũng sẽ không đi đâu, nên hãy đợi tôi thêm một năm nhé Cho Rong ơi.”  

Vấn đề là hắn sẽ chết trước khi hoàn thành năm cuối cùng đó, hơn nữa có khi tôi còn có thể sẽ chết trước hắn mất. Tôi vội vàng đập tay vào lưng Sa Geon Woo để hắn buông ra, rồi rốt cuộc hắn cũng nới lỏng tay chân đang siết chặt lấy tôi.  

“Anh muốn làm gì thì làm. Dù cho có đi một năm hay mười năm đi chăng nữa, tôi cũng không thèm quan tâm đâu.”  

“Cho Rong của tôi giận rồi à? Sau một năm nữa khi nghỉ hưu, tôi sẽ làm mọi thứ theo ý em. Dù em bảo tôi phục vụ ở cửa hàng hay trồng trọt ở đây thì tôi cũng sẽ nghe và làm theo mà.”

Chuyện phục vụ hay làm nông không quan trọng! 

Điều tôi cần bây giờ là sự an toàn trong thời gian này, trong khoảnh khắc này. 

Người mà tôi sẽ dẫn về sống cùng phải là người không gặp chuyện chết chóc trong vòng một năm tới, và người mà tôi đang cố gắng tin tưởng một lần nữa cũng không được có khả năng phản bội và rời bỏ tôi. 

Tôi chỉ là muốn cảm thấy an tâm và chắc chắn trong tất cả những tình huống đó. 

“Cho Rong à.” 

“Tôi sẽ đi ra ngoài.” 

“Cho Rong giận rồi sao?” 

“Chuyện mỗi người một cuộc đời, có lý do gì để giận chứ.” 

Cứ để cuộc đời tôi mình tôi sống, còn cuộc đời hắn thì hắn tự mà lo liệu. Vừa đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, Sa Geon Woo đã nhìn sắc mặt tôi và cũng đứng lên theo. 

“Cho Rong ơi, tôi với em đi xem đồ nội thất không?” 

“……” 

“Nhà mới rồi, tôi sẽ mua giường cho em.” 

“Anh làm gì có tiền đâu chứ. Lương ba cọc ba đồng.” 

“…… tôi có hơi bị tổn thương đó.” 

Hắn ôm ngực nói rằng mình bị tổn thương, nhưng vì đó là sự thật nên hắn chẳng thể phản bác lại. 

“Ra ngoài trả lại xe cẩu và xe kéo đi.” 

“Vì là hai chiếc nên tôi không lái đi được, tôi cũng đã liên lạc rồi, hình như người của công ty nói là họ sẽ đến lấy.” 

“Vậy thì mình ra ngoài rồi liên lạc lại đi, trả sớm có khi họ trả lại tiền thuê xe đó.” 

“Vậy trả xe xong rồi thì chúng ta đi xem nội thất nha?” 

“Ý là tôi bảo mua giường á hả?” 

“Không, tôi bảo là chuyển giường cho em. Vì cái đó nặng lắm nên để đó cho tôi, thực ra tôi cũng khỏe mạnh lắm nha.” 

Cái tật khoe khoang của tên này đúng là.… tôi đẩy lưng Sa Geon Woo, thúc giục hắn nhanh chóng đi lái mấy chiếc xe hạng nặng đó ra ngoài.

***

Giường mới, sofa mới, tủ lạnh mới, máy giặt mới. Tôi nghĩ rằng nếu mua khi hắn còn ở đây thì việc di chuyển sẽ dễ dàng hơn, nên tôi đã mua những thứ cần thiết và cồng kềnh trước. 

Câu hỏi ‘hôm nay có giao hàng được không?’ là điều quan trọng tôi phải hỏi. Tôi nhận được phản hồi rằng giường và sofa có thể giao hàng trong ngày, còn tủ lạnh và máy giặt sẽ được giao vào ngày mai.  

Nếu chúng đến muộn thì không được, tôi có thể sẽ phải tự mình di chuyển chúng một cách khó khăn như thường lệ rồi.  

“Giường thì có thể đặt ở cả hai phòng, nhưng máy giặt và tủ lạnh đã có sẵn trong nhà rồi mà. Có nhất thiết phải mua không?”  

“Có.”  

“.….”  

Ngôi nhà tôi đang sống bây giờ cũng đã trở thành nhà của tôi, nhưng nó vẫn là nơi tôi đã sống cùng bà từ trước đến nay. 

Đồ nội thất và đồ điện tử đã ở đó lâu hơn cả tôi. Tôi không có ý định giữ nguyên mọi thứ y như khi bà còn sống, nhưng thật sự tôi cũng không muốn thay đổi gì nhiều.  

Trong khi đó vì có nhà mới nên tôi cũng muốn mua đồ điện tử mới và thực ra, lý do thứ hai này chiếm phần lớn. Có thể chửi tôi là phung phí tiền bạc cũng được bởi vì sống rồi mới thấy tiền bạc thật là vô nghĩa. 

Dù có tiết kiệm và không tiêu xài thì tiền cũng sẽ bay đi chỉ sau một lần làm điều gì đó ngớ ngẩn. Cuộc đời này ai biết được khi nào có tiền, khi nào không có chứ. Vậy nên tốt nhất lúc nào có tiền thì cứ dùng cho bản thân đi.  

Trước khi quay về quá khứ, tôi chưa từng được tiêu tiền một lần nào mà tất cả đều chui vào túi của Lee Dong Jae. Sau đó dù cho có cố gắng sống như thế nào đi chăng nữa, vì bắt đầu từ con số không nên tiền cũng chẳng tích cóp được bao nhiêu.

“Mọi người dù cố gắng kiếm tiền bằng mọi cách, nhưng phần lớn đều chưa từng được tiêu tiền thoải mái mà chỉ tích góp đến khi chết. 

Tiền bạc vốn là phương tiện để mình sống thoải mái và sung túc hơn một chút, nhưng việc phải khổ sở đến chết chỉ vì những điều đó thì thật kỳ lạ.”

Nghe tôi nói, Sa Geon Woo gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc như một vị tu sĩ vừa được truyền thụ một giác ngộ cực kỳ sâu sắc.

“Từ trước đến giờ tôi vốn không có việc gì cần dùng đến tiền, đến bây giờ mỗi khi cần gì thì bà đều cũng sẽ mua cho tôi, và cũng gần như không có việc gì đặc biệt cần đến thứ gì đó. 

Nghĩ kỹ thì sau này cũng có lẽ sẽ như vậy, nên lần này tôi muốn thử tiêu tiền một lần xem sao.”

“Ừm, kiếm tiền thì quan trọng nhưng tiêu tiền cũng quan trọng không kém mà.”

Trải nghiệm tiêu tiền này có vẻ sẽ còn tiếp diễn trong một thời gian dài nữa, không biết khi nào sẽ bị lừa gạt mất sạch tiền thành kẻ nghèo khó. 

Tuy sẽ không tiêu xài hoang phí đến mức tán gia bại sản, nhưng vẫn sẽ sống tiêu xài khi nào muốn tiêu. Phải tích trữ bằng hiện vật trước khi có chuyện gì xảy ra mới được.

Những suy nghĩ sâu kín đó thì tôi quyết định không nói ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận