Chuyến Này Tôi Cho Anh Tuyệt Hậu Luôn

Chương 8

Nhân lúc cả nhà Hà Viễn đang bàn luận về tên của cháu đích tôn, tôi kéo mẹ ra góc thì thầm một hồi.

 

Đến bữa trưa, mẹ tôi bất ngờ tuyên bố:

 

Bà sẽ để lại ba căn nhà đứng tên mình cho đứa bé trong bụng tôi.

 

Lời vừa dứt, cả nhà họ Hà trố mắt, ghen tị đến đỏ cả mắt.

 

Vương Xuân Hoa giọng điệu chua loét:

 

"Vẫn là cháu đích tôn của tôi có phúc, chưa ra đời đã có trong tay ba căn nhà."

 

Mẹ tôi mỉm cười dịu dàng, khoác lấy tay Vương Xuân Hoa:

 

"Thông gia à, chị cũng có phần chứ.”

 

"Chị cũng biết, con gái tôi được tôi nuông chiều từ bé, tính cách yếu đuối. Nó muốn thuê hẳn một đội ngũ chuyên nghiệp đến nhà để chăm sóc thai kỳ.

 

"Nhà đông người, khó tránh khỏi không chu đáo với anh chị. Tôi nghĩ, hay là sang tên một căn gần đây cho anh chị.

 

"Vừa ở thoải mái, vừa có thể qua lại thăm con cháu hằng ngày."

 

Một món hời to đùng rơi trúng đầu Vương Xuân Hoa, làm bà ta choáng váng.

 

Cuối cùng, vẫn là bố Hà Viễn đứng ra.

 

Ông ta xoa tay, ra vẻ miễn cưỡng nhưng không giấu nổi nét vui sướng:

 

"Cái này… không ổn lắm đâu."

 

Mẹ tôi vung tay một cái:

 

"Không sao! Nhà chúng tôi nhiều nhà mà! Người một nhà cả, không cần phân biệt đâu."

 

Hà Viễn vội vàng thay mặt bố mẹ cảm ơn, vui vẻ nhận căn nhà này.

 

Nhờ cái cớ sang tên, mẹ tôi thuận lợi lấy được sổ hộ khẩu của bố mẹ Hà Viễn.

 

Chính lúc này, chúng tôi mới phát hiện:

 

Cả hai người họ đều đã đổi tên.

 

14

 

Mẹ tôi cầm theo tên thật và ảnh của bố mẹ Hà Viễn, đích thân đến quê cũ của họ.

 

Qua nhiều nguồn điều tra và bằng chứng, cuối cùng, toàn bộ sự thật được hé lộ.

 

Mười lăm năm trước.

 

Bố Hà Viễn làm công nhân tại một nhà máy.

 

Muốn đi làm tiện mà không muốn tốn tiền, ông ta mua một chiếc xe điện cũ.

 

Ngày thường, chiếc xe này đều để ở nhà máy để sạc điện.

 

Hôm đó, bố mẹ Hà Viễn đến nhà họ hàng có việc.

 

Xe lại hết điện, bọn họ liền nghĩ đến việc sạc nhờ.

 

Đến cửa nhà họ hàng, không có ai ở nhà.

 

Nhưng ngay cạnh đó, bên ngoài nhà hàng xóm có một ổ cắm điện.

 

Cửa nhà hàng xóm khóa chặt, chứng tỏ chủ nhà đi vắng.

 

Lòng tham trỗi dậy, bố mẹ Hà Viễn không chút do dự cắm xe vào sạc.

 

Thấy còn sớm, họ đi dạo loanh quanh.

 

Nhưng không ngờ, họ đi một lúc lại quên mất thời gian.

 

Chiếc xe điện cũ kĩ sạc quá lâu liền phát nổ, bốc cháy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chuyen-nay-toi-cho-anh-tuyet-hau-luon/chuong-8.html.]

 

Khu chung cư ấy là chung cư cũ, phần lớn cư dân là người già.

 

Nhiều người già có thói quen thu gom bìa giấy, thùng carton về tích trữ.

 

Những vật liệu dễ cháy này khiến ngọn lửa lan rất nhanh.

 

Đến khi xe cứu hỏa vất vả chen vào được, cả tòa nhà đã chìm trong biển lửa.

 

Trừ các hộ từ tầng ba trở xuống và một số người không có mặt ở nhà may mắn thoát nạn, những người còn lại đều c.h.ế.t trong vụ hỏa hoạn này.

 

Sự việc gây chấn động cả khu vực.

 

Bố mẹ Hà Viễn sợ c.h.ế.t khiếp, vội vã bỏ trốn về quê.

 

Vì chung cư quá cũ nát, không có camera giám sát.

 

Nên kết luận cuối cùng của vụ án là: chập điện do đường dây cũ hỏng.

 

Một người họ hàng của nhà họ Hà có chút nghi ngờ.

 

Không chỉ vì hôm đó bố mẹ Hà Viễn đến tìm ông ta, mà còn vì chiếc xe điện của họ cũng biến mất.

 

Trên danh nghĩa, họ nói xe bị trộm. Nhưng đời nào lại trùng hợp đến vậy?

 

Thế nhưng không có chứng cứ, ông ta cũng không dám nói bừa.

 

Đến tận bây giờ, khi mẹ tôi vung tiền ra, miệng ông ta mới chịu mở.

 

Bảo sao vận khí của Hà Viễn vẫn bình thường, trong khi đầu bố mẹ hắn lúc nào cũng có bóng đen vây kín.

 

Hóa ra là mang trên lưng cả đống mạng người.

 

Nay gặp chúng tôi, chính là ông trời muốn diệt cả nhà này.

 

Mẹ tôi đã điều tra rõ nghiệp chướng của cặp vợ chồng kia.

 

Giờ thì, bà có thể ra tay mà không chút do dự nữa.

 

15

 

Từ sau khi mang thai, tính khí tôi bắt đầu trở nên khó chịu.

 

Không chỉ suốt ngày sai bảo Hà Viễn, tôi còn nghi thần nghi quỷ.

 

Chỉ cần nhắn tin không trả lời ngay lập tức, tôi sẽ gọi điện liên tục.

 

Ở nhà, Hà Viễn phải nhẫn nhịn cơn cáu gắt của tôi.

 

Đến công ty, anh ta phải chấp nhận bị tôi kiểm tra bất cứ lúc nào.

 

Một lần nọ, Hà Viễn đang họp thì điện thoại rung liên tục, cắt ngang phần trình bày của cấp trên.

 

Cuộc họp kết thúc, anh ta bị sếp gọi vào chửi xối xả một trận.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Về đến nhà, tôi vẫn chưa chịu bỏ qua, tiếp tục truy hỏi:

 

"Anh không nghe máy vì đang hẹn hò với con bé thực tập sinh mới vào có đúng không?"

 

Tôi nghiêm giọng chất vấn Hà Viễn.

 

Mấy ngày trước, tôi lật cổ áo anh ta ra và phát hiện một dấu son môi.

 

Thế là tôi bắt đầu khóc lóc, làm ầm ĩ.

 

Dù Hà Viễn có thề độc thế nào, tôi cũng không tin.

 

Chỉ đến khi anh ta giao nộp điện thoại, xóa kết bạn với thực tập sinh ngay trước mặt tôi, tôi mới tạm tha.

 

Thế nhưng, đợi đến lúc tôi ngủ say, anh ta lại lén lút kết bạn lại với cô ta.

 

Rồi liên tục than phiền rằng tôi kiểm soát quá mức, ở nhà rất mệt mỏi, chẳng có lấy một chút tự do.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận