Chuyến Này Tôi Cho Anh Tuyệt Hậu Luôn
Chương 4
Thậm chí, anh ta còn cầm lấy micro, lớn tiếng tuyên bố.
"Chia đôi mọi thứ là cách sống của giới trẻ thời nay.
"Tôi và Lạc Lạc đã bàn bạc, sau khi kết hôn vẫn tiếp tục duy trì nguyên tắc AA."
Chủ hôn nhân cơ hội đùa một câu:
"Mọi thứ đều chia đôi, kể cả mạng sống của cậu sao?"
Dưới ánh mắt đầy mong chờ của tôi, Hà Viễn không chút do dự gật đầu.
Anh ta mở miệng định nói:
"Tôi thề..."
"Khoan đã!"
Một giọng nữ vang lên, phá vỡ bầu không khí.
Tôi bực bội nhìn về phía phát ra âm thanh...
7
Một người phụ nữ trung niên xa lạ đứng bật dậy.
Bà ta cau mày quan sát tôi, ánh mắt đó khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.
Trong lòng tôi chợt dâng lên dự cảm bất an, đừng bảo là lại có kịch bản cướp hôn chứ?
Tôi đưa mắt nhìn người phụ nữ kia. Dáng vẻ bình thường, tuổi tác cũng đã lớn.
Hà Viễn dù có keo kiệt đến mấy, cũng không thể nào ăn tạp đến mức này chứ?
Hôn lễ bị cắt ngang, sắc mặt Hà Viễn cũng không vui.
Anh ta cau mày hồi lâu mà vẫn không nhớ ra người phụ nữ này là ai, liền nghi hoặc hỏi:
"Bà là ai? Muốn làm gì?"
Lúc này, ánh mắt của người phụ nữ trung niên mới chuyển sang Hà Viễn:
"Tôi khuyên cậu đừng lập lời thề đó. Nếu không, cậu sẽ hối hận."
Bà ta nghiêm túc cảnh báo Hà Viễn, hoàn toàn không để tâm đến mặt mũi của tôi, cô dâu trong hôn lễ này.
Tôi và mẹ liếc nhìn nhau, cả hai đều thoáng ngạc nhiên.
Người phụ nữ này dường như biết gì đó.
Mẹ tôi lập tức đứng dậy, tức giận lên tiếng:
"A Viễn, chuyện này là sao? Con gái tôi khó khăn lắm mới có một hôn lễ, cậu lại để người ta quấy rối thế này?"
Hà Viễn vội vàng xua tay giải thích:
"Mẹ hiểu lầm rồi, con không hề quen biết bà ta."
Sau đó, anh ta lập tức gọi bảo vệ:
"Đây là ai? Ở đâu chui ra phá đám cưới của người khác thế này? Mau đuổi bà ta ra ngoài!"
Bị chủ nhà đuổi đi trước mặt bao người, sắc mặt người phụ nữ trung niên cũng trở nên khó coi.
Bà ta đỏ bừng mặt, chỉ tay vào Hà Viễn, cười lạnh:
"Khuyên mãi mà ma quỷ vẫn tự tìm đường chec!"
Câu nói này khiến sắc mặt Hà Viễn thay đổi ngay tức khắc.
Anh ta không còn giữ được bình tĩnh nữa, mặt trầm xuống, định rời khỏi sân khấu.
Bảo vệ cuối cùng cũng hớt hải chạy tới, vừa xin lỗi vừa đẩy người phụ nữ trung niên ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chuyen-nay-toi-cho-anh-tuyet-hau-luon/chuong-4.html.]
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Trước khi rời đi, bà ta vẫn không rời mắt khỏi tôi.
Ánh mắt mang theo sự e dè rõ rệt.
Tôi giả vờ như không hay biết, thu lại ánh nhìn.
Nhưng qua khóe mắt, tôi lại thấy sắc mặt của cha mẹ Hà Viễn có chút không ổn.
Có gì đó không đúng.
Hôn lễ của con trai bị phá rối, với tính cách của hai vợ chồng kia, lẽ ra không thể chỉ đứng yên nhìn như vậy.
Đặc biệt là Vương Xuân Hoa, bà ta đáng lẽ đã phải nhảy dựng lên mắng chửi từ lâu mới phải.
Tôi kìm nén nghi ngờ trong lòng, tập trung vào hôn lễ trước mắt.
Hà Viễn một lần nữa nở nụ cười, chuẩn bị tiếp tục nghi thức vừa rồi.
Sợi chỉ đỏ trên cổ tay tôi bắt đầu nóng lên.
Chỉ cần Hà Viễn nói xong lời thề, sức sống dồi dào của anh ta sẽ chảy vào cơ thể tôi.
Không có cách nào nhanh hơn để gia tăng tuổi thọ bằng việc người bị mượn mạng tự nguyện dâng hiến sinh mệnh.
"Khoan đã!"
Lại có người chen ngang.
Tôi thầm chửi thề một câu, cố gắng kiềm chế cơn bực bội trong lòng.
Đến khi ngước lên lần nữa, vẻ mặt tôi đã khôi phục bình tĩnh.
Lần này, người lên tiếng là Vương Xuân Hoa.
Bà ta cười tươi, nói với chủ hôn:
"Kéo dài nãy giờ cũng lâu rồi, ai nấy đều đói cả. Bỏ qua nghi thức đi, chuyển sang phần tiếp theo luôn."
Chủ hôn khó xử nhìn tôi.
Lời đã nói đến mức này, nếu tôi cứ cố chấp ép tiếp tục, e rằng sẽ khiến rắn động cỏ.
Tôi đành nén nỗi tiếc nuối trong lòng, hào phóng mỉm cười:
"Mẹ nói đúng, nghe theo mẹ hết ạ."
Nhưng vẻ nghi hoặc trong mắt Vương Xuân Hoa vẫn chưa hề phai nhạt.
8
Tối hôm đó, cuối cùng tôi cũng có được lời giải đáp.
Bên trong phòng khách của biệt thự.
Sắc mặt Vương Xuân Hoa có phần nặng nề:
"A Viễn, con không biết đó thôi, bà Từ có chút bản lĩnh về chuyện huyền thuật.
"Bà ta đã nói như vậy, chắc chắn không phải vô duyên vô cớ.
"Con bé Nghiêm Gia Lạc này... có gì đó không ổn."
Hà Viễn mệt mỏi day trán, giọng hơi mất kiên nhẫn:
"Thôi nào mẹ, thời đại nào rồi còn tin ba cái chuyện mê tín này.
"Không có gì nữa thì con về phòng trước đây, hôm nay mệt chec đi được. Con còn phải về chăm sóc Lạc Lạc nữa."
Vừa nghe đến tôi, sắc mặt Vương Xuân Hoa lập tức thay đổi.
"Con nhỏ chec bằm này, chỉ biết sai khiến con trai tao! Đợi đấy, sau này tao sẽ cho nó đẹp mặt!"