Chuyến Này Tôi Cho Anh Tuyệt Hậu Luôn
Chương 6
Toàn thân tôi run lên vì kích động.
Để che giấu sự khác thường của mình, tôi chủ động tiến lên, kiễng chân hôn anh ta:
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"A Viễn, em thực sự yêu anh nhiều lắm."
Yêu cả nửa sinh mệnh mà anh đã trao cho em.
Chuyện sau đó đều dễ nói.
Nhà cửa? Cho anh ta!
Tiền tiết kiệm? Cũng cho anh ta!
Đợi đến khi nhà họ Hà chec sạch, mọi thứ lại quay về tay tôi.
Tài sản nhà chúng tôi chính là tích lũy từng chút một như vậy.
10
Sau khi công chứng tài sản xong, Vương Xuân Hoa bắt đầu nhìn tôi không vừa mắt, kiếm chuyện gây sự.
Mỗi khi Hà Viễn không ở nhà, bà ta liền tìm cách hành tôi.
Sáng nay, bà ta lén dùng chìa khóa chuẩn bị từ trước mở cửa phòng tôi.
Bà ta kéo toang rèm cửa, lớn tiếng mắng:
"Dậy ngay! Mày là heo à? Giờ này rồi còn ngủ!"
"Lấy chồng là để chăm lo cho đàn ông, chứ không phải để hưởng phúc đâu!"
"Ồn quá..."
Tôi nhíu mày, bực bội lẩm bẩm.
Một câu này chọc giận Vương Xuân Hoa.
Bà ta gào lên:
"Ồn? Ồn cái gì mà ồn? Đã tám giờ rồi mà còn chưa dậy!"
"Lúc tao làm dâu chưa bao giờ ngủ muộn thế này! Để mày ngủ đến giờ này đã là nể mặt Hà Viễn lắm rồi!"
Vừa la hét, bà ta vừa xắn tay áo định giật chăn của tôi.
Tôi lập tức tỉnh ngủ.
Hà Viễn không có nhà, tôi cũng chẳng buồn diễn kịch.
Tôi vớ lấy cái gối, quăng thẳng vào đầu bà ta.
"Cút!"
Vương Xuân Hoa bị cú ném này làm cho sững người.
Phải mất mấy giây bà ta mới hoàn hồn.
Sau đó, bà ta hét ầm lên:
"Con nhỏ chec bằm này! Hà Viễn không có nhà, mày liền bắt nạt tao!"
"Mày không có cha mẹ dạy dỗ, để tao dạy cho mày biết thế nào là tôn ti trên dưới!"
Bà ta nhào tới định túm tóc tôi.
Tôi né đầu, thuận chân đạp bà ta một phát khiến bà ta la oai oái.
Tiếp đó, tôi đẩy mạnh bà ta ra ngoài, khóa trái cửa lại.
Bà ta tức điên, đập cửa thùm thụp, miệng không ngớt lời mắng nhiếc.
Tôi đeo tai nghe chống ồn, tiếp tục cuộn mình ngủ ngon lành.
Lúc tỉnh dậy, tôi phát hiện cửa bị chặn từ bên ngoài.
Tôi xoay tay nắm thử vài lần, xác định không mở được liền từ bỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chuyen-nay-toi-cho-anh-tuyet-hau-luon/chuong-6.html.]
Nhìn màn hình camera, tôi thấy Vương Xuân Hoa đứng ngoài cửa, cười đắc ý:
"Dám đánh tao à? Muốn ra ngoài? Đừng có mơ! Tao để mày c.h.ế.t đói luôn!"
Tôi bĩu môi, mở danh bạ, nhấn gọi một số.
"Gửi đồ ăn cho tôi. Đừng đi cửa chính."
Đầu dây bên kia gửi lại một sticker trợn trắng mắt.
Không lâu sau, cửa kính ban công vang lên tiếng gõ nhẹ.
Tôi mở cửa ra, một chiếc drone lơ lửng trước mặt, phía dưới treo một hộp cơm giữ nhiệt to bự.
Bên trong toàn là món tôi thích ăn.
Tôi hướng camera làm một động tác thả tim, vui vẻ thưởng thức bữa đại tiệc.
Tối, Hà Viễn tan làm về đến nhà.
Vương Xuân Hoa lập tức mách lẻo:
"Con nhỏ hỗn xược đó, nó dám đánh mẹ!
"Con xem này, bụng mẹ bị nó đá bầm một mảng, đến giờ còn đau đây này!"
Hà Viễn cau mày, gọi tôi mấy tiếng nhưng không thấy trả lời.
Vương Xuân Hoa vênh mặt, đắc ý nói:
"Mẹ nhốt nó trong phòng rồi! Nhịn đói một ngày để răn dạy nó!"
11
Hà Viễn nghe xong thì hoảng hốt, bước nhanh lên lầu.
"Mẹ điên rồi sao?! Nhỡ đâu cô ấy đói đến ngất đi, mẹ định ăn nói thế nào với mẹ vợ con đây?"
"Bà ấy còn giữ phần lớn tài sản của nhà họ Nghiêm đó!"
Vương Xuân Hoa vội vã chạy theo, miệng vẫn lèm bèm nhưng giọng có phần chột dạ:
"Ai bảo nó dám đánh mẹ trước? Dù có kiện lên bà thông gia, nó cũng chẳng có lý!"
Hai người vội vã đến cửa phòng.
Lúc này, tôi nhanh tay chấm vài giọt dầu gió vào khóe mắt.
Khi cửa mở ra, Hà Viễn nhìn thấy tôi đang co ro trên giường, tay ôm bụng, sắc mặt tái nhợt.
Tôi ngẩng đầu, vừa thấy Hà Viễn, nước mắt liền trào ra.
Môi tôi khô nứt, giọng run rẩy yếu ớt:
"A Viễn, cuối cùng anh cũng về rồi..."
Tôi vươn tay về phía anh ta, mắt ngân ngấn nước:
"Em tưởng mình sắp c.h.ế.t rồi, không còn được gặp anh nữa."
"Là lỗi của em, anh đừng trách mẹ nhé... Dù sao nhịn đói một ngày cũng không c.h.ế.t được."
"Chỉ cần mẹ hả giận là được. Lần sau nếu mẹ muốn đánh em, em nhất định sẽ không né tránh..."
Hà Viễn hiểu rõ tính mẹ anh ta.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc anh ta trách móc tôi.
Mới cưới chưa bao lâu, tôi đã mâu thuẫn với mẹ chồng.
Hà Viễn đương nhiên đổ hết mọi vấn đề lên đầu tôi.
Nhưng khi thấy tôi đói đến quặn bụng, vẻ mặt tội nghiệp nhìn anh ta như thể cứu tinh, chút anh hùng trong xương cốt đàn ông lại trỗi dậy.
Anh ta đau lòng đỡ tôi dậy, rồi lớn tiếng trách mắng Vương Xuân Hoa:
"Mẹ, lần này mẹ quá đáng rồi!"