Chuyến Này Tôi Cho Anh Tuyệt Hậu Luôn

Chương 1

Bạn trai muốn tuyệt hậu nhà tôi.

 

Yêu nhau mới ba tháng, anh ta đã cầu hôn tôi.

 

Trùng hợp thật, tôi cũng muốn nhà anh ta “tuyệt hậu”.

 

Dù sao thì cưới tôi, cũng sẽ hao mất nửa cái mạng của anh ta.

 

1

 

Vào ngày 520, tôi cùng Hà Viễn đi đăng ký kết hôn.

 

Trước khi nhân viên đóng dấu lên giấy chứng nhận, Hà Viễn đưa ra mã QR thanh toán:

 

“Giấy chứng nhận kết hôn chín tệ, chia đôi mỗi người bốn tệ năm.”

 

Tôi gật đầu, thuần thục quét mã trả tiền.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Mọi người xung quanh đều sửng sốt, xen lẫn khinh thường.

 

Nhân lúc Hà Viễn ra chỗ khác nghe điện thoại, nhân viên nhỏ giọng nhắc nhở tôi:

 

“Cô gái, cô suy nghĩ kỹ chưa? Thật sự muốn đóng dấu này sao?”

 

Cô ấy nhìn bóng lưng Hà Viễn với biểu cảm khó tả.

 

Cũng phải, thời buổi này, đàn ông đến cả phí đăng ký kết hôn cũng phải chia đôi đúng là hiếm gặp.

 

Tôi mỉm cười cảm ơn lòng tốt của cô ấy, nhẹ nhàng đáp:

 

“Bạn trai tôi chỉ là thích chia đôi tiền thôi, anh ấy đối xử với tôi rất tốt.”

 

Sau khi nhận giấy chứng nhận và rời khỏi, dù đi xa rồi tôi vẫn nghe thấy giọng nói đầy tiếc nuối của nhân viên:

 

“Lại thêm một người mù quáng vì tình yêu!”

 

“Gã đàn ông này ngoài khuôn mặt ra thì có gì đáng để yêu chứ?”

 

Cô ấy không biết, thứ tôi muốn không chỉ có khuôn mặt của Hà Viễn.

 

Mà còn là… mạng của anh ta.

 

2

 

Gia tộc chúng tôi từng chịu một lời nguyền.

 

Người trong tộc, sinh ra không ai sống quá ba mươi tuổi.

 

Trải qua trăm năm gian khổ, cuối cùng cũng tìm được cách hóa giải, đó là mượn thọ.

 

Nhưng mượn thọ chung quy vẫn là nghịch thiên.

 

Nên thông thường, chúng tôi chỉ mượn thọ từ những kẻ đại ác.

 

Những kẻ tội ác chồng chất không được thiên đạo bảo vệ.

 

Thế nhưng, kẻ đại ác không phải lúc nào cũng gặp.

 

Vậy nên chúng tôi phải lách luật, tranh thủ mượn chút thọ để kéo dài mạng sống.

 

Hà Viễn chính là khe hở mà tôi có thể lợi dụng.

 

Tôi gặp Hà Viễn trong một buổi giao lưu.

 

Anh ta bề ngoài điển trai, ăn mặc có gu, nhưng lại không ai ngó ngàng.

 

Tôi hơi tò mò, bạn tôi bĩu môi:

 

“Anh ta á, nổi tiếng keo kiệt. Lấy danh nghĩa chia đôi tiền để chiếm lợi. Lần đầu hẹn hò, anh ta bảo nhà cô gái kia xa quá, bắt cô ấy góp một nửa tiền xăng.

 

“Chuyện như thế còn nhiều lắm, ai muốn làm kẻ bị lợi dụng chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chuyen-nay-toi-cho-anh-tuyet-hau-luon/chuong-1.html.]

 

Mắt tôi sáng lên.

 

Muốn mượn thọ từ người bình thường, cần có nhân quả ràng buộc với họ.

 

Mà thói quen chiếm lợi của Hà Viễn, rất hợp ý tôi.

 

Thế là tôi chủ động chìa tay về phía anh ta.

 

Một tháng sau, chúng tôi xác định quan hệ.

 

Trong tháng đó…

 

Ngoài chuyện tiền bạc, những mặt khác của Hà Viễn tạm coi như đạt chuẩn bạn trai.

 

Hà Viễn nói anh ta theo chủ nghĩa chia đôi.

 

Thế nên mỗi lần ăn uống, xem phim đều phải chia tiền.

 

Mua trà sữa cho tôi, tôi uống được một nửa thì phải để dành phần còn lại cho anh ta.

 

Tặng quà, anh ta mua cho tôi con gấu bông ba mươi tệ, còn bắt tôi góp mười lăm tệ.

 

Đến lượt tôi tặng, anh ta tự chọn đôi giày bóng rổ năm nghìn tệ.

 

Tôi mặt không đổi sắc quẹt thẻ, anh ta lại giả vờ quên chuyện chia đôi.

 

Qua nhiều lần thăm dò, Hà Viễn rất hài lòng về tôi.

 

Một cô gái ngây thơ, nhà giàu, yêu đương mù quáng.

 

Mà tôi cũng rất hài lòng về anh ta, cơ thể khỏe mạnh, tuổi thọ dài.

 

Nhưng nhân quả giữa chúng tôi vẫn chưa đủ.

 

Vì thế, tôi vô tình để lộ chút gia sản của mình.

 

Ngoài vài mấy vạn tiền mặt còn có mấy căn nhà.

 

Sau khi đến thăm biệt thự đứng tên tôi, Hà Viễn càng thêm sốt sắng.

 

Tháng thứ ba yêu nhau, anh ta liền cầu hôn tôi.

 

Tôi che miệng, mừng rỡ đến phát khóc.

 

Cuối cùng cũng có thể mượn thêm thọ rồi.

 

Tối hôm ấy, sau khi trả nửa số tiền mua túi khí chống sặc sữa cho trẻ em, chúng tôi đã có lần đầu tiên trong biệt thự của tôi.

 

Sáng hôm sau, tôi nhận được tin nhắn của mẹ.

 

[Lần này trông có vẻ khỏe mạnh hơn thằng trước đấy, cảm thấy thế nào?]

 

[Thể lực tốt, đầu óc cũng không tệ. Có thể tiện thể giữ lại nòi giống.]

 

3

 

Tôi còn hai năm nữa là tròn ba mươi tuổi.

 

Mẹ tôi một mặt lo lắng tôi không kịp mượn thọ.

 

Mặt khác cũng muốn sớm có cháu bế.

 

Biết tôi tạm hài lòng với Hà Viễn, bà vui không kể xiết.

 

Mẹ tôi hối thúc tôi và Hà Viễn nhanh chóng kết hôn.

 

Mà cha mẹ Hà Viễn, sau khi biết tôi là con một, gia đình đơn thân, ánh mắt nhìn tôi cũng thay đổi.

 

Tham lam, khinh thường.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận