Chuyến Này Tôi Cho Anh Tuyệt Hậu Luôn
Chương 2
Ngày thứ hai sau khi cầu hôn thành công, Hà Viễn đưa tôi về ra mắt bố mẹ anh ta.
“Nhà họ Nghiêm chỉ có hai mẹ con mà giữ đống tiền với nhà cửa này đúng là lãng phí.
“Chỉ cần A Viễn lấy được giấy kết hôn với Nghiêm Gia Lạc, sau này tất cả đều là của nhà họ Hà chúng ta.”
Mẹ Hà Viễn là Vương Xuân Hoa, giọng đầy phấn khởi bàn với anh ta:
“Con bé này nghe lời con như vậy, nếu nó không chịu đi đăng ký thì cứ dọa chia tay.
“Không được nữa thì để nó có thai!”
Họ đã quyết tâm muốn tuyệt hậu nhà tôi.
Cách một bức tường.
Tôi tắt ứng dụng giám sát cài trong điện thoại Hà Viễn, tháo tai nghe Bluetooth xuống.
Khẽ cong môi, nụ cười đầy ẩn ý.
Đáng tiếc… Ai tuyệt hậu ai còn chưa biết được đâu.
…
Hà Viễn quả nhiên nghe lời mẹ mình, nhắc lại chuyện kết hôn với tôi.
Tôi vui vẻ gật đầu đồng ý, bỏ qua cả lễ đính hôn, trực tiếp đi đăng ký.
Sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, tôi lặng lẽ kéo tay áo lên.
Trên cổ tay trắng như sứ, có một sợi tơ đỏ mờ nhạt như vết bớt.
Lúc này, sợi tơ đỏ đang chậm rãi dài ra một cách kỳ lạ.
Mãi đến khi dài thêm khoảng năm centimet mới ngừng lại.
Sợi tơ đỏ này chính là đường sinh mệnh, tượng trưng cho tuổi thọ của tôi.
Đường tơ càng dài, tuổi thọ càng cao.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Hà Viễn đã thành chồng tôi, vậy tôi mượn một chút thọ từ anh ta cũng chẳng đáng là bao.
Giờ đây, tuổi thọ của tôi đã từ chưa đầy hai năm kéo dài thành mười năm.
Tôi hài lòng buông tay áo xuống.
Người thường không thể nhìn thấy đường tơ đỏ.
Trong mắt Hà Viễn, tôi chỉ đơn giản là gãi cổ tay mà thôi.
Anh ta giơ điện thoại lên, cười nói:
“Cục cưng, mẹ anh bảo đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, muốn đích thân nấu một bữa thịnh soạn mừng chúng ta.”
Tôi lập tức vui vẻ bày tỏ mong đợi.
Nhưng khi đến nhà họ Hà, trên bàn ăn chỉ có ba món.
Một đĩa rau xanh héo rũ, một con cá diếc chưa được đánh vảy, và một đĩa thịt ôi.
Tôi lập tức hiểu ra, không có bữa tiệc nào là vô duyên vô cớ.
4
Vương Xuân Hoa không còn nhiệt tình như trước khi đăng ký kết hôn, thái độ nhạt nhẽo:
“Tới rồi thì tự ngồi xuống đi, tưởng mình là tiểu thư nhà giàu à? Định chờ tôi mời chắc?”
Giấy chứng nhận còn chưa kịp đổi họ, bà ta đã vội ra oai với tôi, làm bộ làm tịch vai mẹ chồng.
Quả nhiên là không chờ nổi nữa.
Tôi có thể dung túng Hà Viễn, vì anh ta sắp phải chia cho tôi nửa cái mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chuyen-nay-toi-cho-anh-tuyet-hau-luon/chuong-2.html.]
Nhưng bà già này, tôi không có nghĩa vụ phải nhịn.
Tôi đứng nguyên tại chỗ, thản nhiên thắc mắc:
“Anh chẳng bảo trước đây bác gái làm nhân viên dọn vệ sinh sao?
“Sao em thấy bác giống diễn viên Kinh kịch hơn?”
Hà Viễn ngớ người, khó hiểu nhìn tôi.
Tôi vô tội chớp mắt: “Không thì sao bác ấy lại lật mặt nhanh thế?”
Vương Xuân Hoa tức đến biến sắc. “Đồ con đ…”
Bà ta vừa giơ tay chỉ vào mũi tôi định mắng, Hà Viễn đã vội vã chặn lại.
Anh ta áy náy kéo tôi ngồi xuống ghế:
“Lạc Lạc, mẹ anh coi em là con gái nên mới thoải mái như thế. Đừng để bụng nhé.”
Nói xong, anh ta còn liếc mắt ra hiệu cho mẹ mình.
Vương Xuân Hoa dù không cam lòng, nhưng vẫn miễn cưỡng múc cho tôi một bát cơm.
Tôi cũng không làm quá, cười nhận lấy.
Sau bữa ăn, Hà Viễn cùng mẹ anh ta vào bếp rửa chén.
Không biết hai người nói những gì.
Khi quay lại, Vương Xuân Hoa đã tươi cười hớn hở.
Bà ta bưng ra một đĩa trái cây, ghim một miếng dứa đưa cho tôi:
“Lạc Lạc à, ban nãy bác hồ đồ quá, đừng giận bác nhé.”
Tôi cầm lấy dĩa, dịu dàng đáp lời.
Vương Xuân Hoa lập tức cười càng tươi, chẳng khách sáo nói thẳng:
“Hai đứa đã quen theo đuổi lối sống chia đôi, bọn bác cũng không phản đối.”
“Có điều, nhà cửa và tài sản sau khi kết hôn, có phải nên phân chia lại một chút không?”
Tôi nhướn mày.
Hóa ra là định xuống tay với tôi trước.
Nhà họ Hà hiện tại vẫn đang ở nhà thuê.
Có gì để phân chia chứ?
Bọn họ chẳng qua chỉ muốn dò xét tôi.
Lấy cái cớ này để moi tài sản từ tay tôi.
Bước tiếp theo, sẽ là nhắm vào cả gia sản nhà tôi.
5
Nhắc đến Hà Viễn, tất nhiên tôi phải diễn trọn vai “cô gái mù quáng vì tình yêu” rồi.
Tôi mỉm cười gật đầu:
"Bác nói đúng, chuyện này là do cháu suy nghĩ chưa chu toàn.”
"Nhưng mà..."
Nụ cười trên mặt Vương Xuân Hoa bỗng nhiên cứng đờ.
"Nhưng mà cái gì? Nếu mày không đồng ý, tao bảo A Viễn ly hôn với mày ngay! Mày mà thành gái đã ly hôn thì sau này ai còn thèm cưới nữa?"
Tôi còn chưa nói xong, bà ta đã tuôn một tràng đe dọa.