CHÂM PHONG
5
"Bệ Hạ." Thái Hậu vươn tay về phía Hoàng Đế. "Đầu ta đau quá."
Lần này Hoàng Đế không nắm chặt tay bà ta mà đứng bên cạnh giường nhìn từ trên xuống.
"Thái Hậu, người vượt quá giới hạn rồi."
Giọng nói của hắn đầy vẻ thất vọng, cũng chính ý chỉ trích này làm tim Thái Hậu đau nhói.
Bà ta ngồi dậy.
"Quá giới hạn ư? Chẳng qua là vài nữ nhân râu ria, vậy mà Lệ Nhi lại đến chỉ trích ta!"
"Trên thế gian này, có mình ta yêu con, thương con và đối đãi với con thật lòng thôi."
"Bọn chúng làm ta không vui, vậy thì phải chết!"
Những lời này nói lần thứ nhất còn có thể khiến Hoàng Đế cảm động.
Nói sang lần thứ hai là thành ràng buộc đạo đức rồi.
Lại nói đến lần thứ ba, vẻ thất vọng và ghét bỏ trên mặt Hoàng Đế càng ngày càng ngày rõ mồn một.
Ban đầu ta chỉ đứng yên đợi lệnh bên cạnh, đúng lúc này lại như không biết gì tiến lên nhắc nhở.
"Bẩm Thái Hậu nương nương, gần đây bệnh đau đầu của ngài ngày càng nghiêm trọng, đến giờ châm cứu rồi ạ."
Thái Hậu ban cho ta một ánh mắt tán thưởng, quay đầu nói với Hoàng Đế:
"Lệ Nhi, thời gian qua ta lao tâm khổ tứ, tận hết trách nhiệm quản lý hậu cung, bệnh đau đầu chuyển biến xấu, cho nên mới..."
"Vậy thì ngài nghỉ ngơi cho tử tế đi." Hoàng Đế ngắt lời bà ta.
"Nhà ngoại của Hoàng Hậu ba đời giữ chức Thái phó, bản thân Hoàng Hậu cũng đọc đủ loại sách, được bồi dưỡng làm bậc mẫu nghi thiên hạ từ nhỏ."
"Nếu Thái Hậu không khoẻ, vậy thì vẫn nên trả lại quyền quản lý hậu cung cho Hoàng Hậu đi thôi."
......
Sau khi Hoàng Đế rời đi, Thái Hậu tức giận đến đ.â.m c.h.ế.t mấy nữ tỳ.
Ta yên lặng thu hồi những cái kim bạc nhuốm m.á.u kia.
"Thái Hậu nương nương, con trai của Hoàng Hậu không lâu trước vừa được phong làm Thái Tử, bây giờ Bệ Hạ lại trả quyền quản lý hậu cung sang bên ấy..."
"Nô tỳ sợ..." Ta nhìn khuôn mặt càng ngày càng vặn vẹo của Thái Hậu, âm thầm cười lạnh lùng trong lòng. "Hoàng Hậu được đà, e là sẽ mạo phạm bề trên, leo lên đầu lên cổ ngài mất."
Thái Hậu xưa nay không ưa đám nữ nhân bên cạnh Hoàng Đế cho nên thường xuyên đánh chửi trách phạt.
Ngay cả Hoàng Hậu cũng ghim thù kết oán với bà ta từ lâu.
Lại thêm cả bản tính tham lam và mong muốn chiếm hữu biến thái của bà ta đối với Hoàng Đế nữa, ngày hôm sau Thái Hậu xin Hoàng Đế ban chỉ, muốn tự mình nuôi dưỡng dạy bảo Thái Tử.
Nhưng Hoàng Đế từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cham-phong/5.html.]
7.
Thái Hậu có thể hoành hành trong cung nhiều năm như vậy âu cũng là nhờ lúc mấu chốt bà ta co được dãn được.
Bởi chuyện xử tử phi tần trong cung mà nhiều ngày Hoàng Đế lạnh nhạt với Thái Hậu.
Một mặt bà ta đánh chửi người hầu càng thêm tàn bạo, một mặt lại tìm ra quần áo Hoàng Đế mặc hồi nhỏ, đặt cùng trang phục mùa đông mà bà ta mới tự tay thêu, gửi sang điện của Hoàng Đế.
Quả nhiên đến giờ ăn trưa, Hoàng Đế đích thân đến thăm.
"Năm đó Phụ Hoàng bắt ta toàn tâm toàn ý chăm sóc con bằng cách bưng tới cho ta ba chén thuốc vô sinh lớn."
Thái Hậu khẽ vuốt ve quần áo khi còn bé của Hoàng Đế, trong mắt chứa đầy hoài niệm và bi thương.
"Con còn khóc lóc cướp lấy không cho ta uống."
"Nhưng thế có nề gì, kể cả không thể nào có một đứa con của chính mình thì ta cũng đã coi con như thân nhân duy nhất từ lâu rồi."
Hoàng Đế cảm động, tự tay lau nước mắt cho Thái Hậu.
Buổi chiều, Thái Tử được đưa đến điện của Thái Hậu.
Kết quả chưa tới nửa năm sống cùng Thái Hậu, Thái Tử còn nhỏ nhưng không chỉ học được nói tục quen miệng mà còn ra lệnh đánh c.h.ế.t một đám người hầu không chơi cùng mình cho tận hứng.
"Một đám bỏ đi!" Thái Tử vỗ tay cười ha ha. "Chơi còn không vui bằng con dế của ta!"
Một màn này vừa hay bị Hoàng Đế đi ngang qua bắt gặp.
Bản thân Hoàng Đế xuất thân thấp hèn nên hắn cũng để ý nhất là sau này con trai trưởng phải nối ngôi hắn.
Hành vi lần này thật sự là chạm đến vảy ngược của Hoàng Đế.
Thế là Thái Hậu đến phân trần nhưng bị ngăn ngay ngoài cửa đại điện.
Về cung, bà ta cho Thái Tử một cái tát thật mạnh.
Thái Tử bị đánh đến ngơ ngác, bụm mặt khóc lóc om sòm, lăn lộn trên mặt đất.
"Đồ ti tiện! Ngươi là đồ ti tiện!"
Lúc Thái Tử bù lu bù loa giống Thái Hậu y như đúc: "Ngươi dám đánh ta!"
Thái Hậu gào rống hỏi ta: "Ai Gia đã nghe ngươi nghiêm khắc răn dạy nó. Vì sao thứ ti tiện này vẫn như đồ bỏ đi thế?!"
Đương nhiên là vì trưởng bối tựa gương đồng để vãn bối noi theo chứ còn gì.
Chẳng qua ta chỉ là âm thầm giật dây một chút, Thái Tử đã trở thành phiên bản thu nhỏ của Thái Hậu, thô tục không chịu nổi.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Nhưng mà đạo lý này, kẻ một chữ bẻ đôi cũng không biết như Thái Hậu thì sao hiểu được.
Ta cung kính cúi đầu: "Trẻ con ngang bướng là chuyện thường, đều tại trước đó Hoàng Hậu dung túng Thái Tử quá mức. Thái Hậu nương nương chỉ cần bày tỏ với Bệ Hạ, nói rõ mình quá thương con yêu cháu thôi."
Không ngờ Hoàng Hậu nhanh hơn một bước, đã đến chỗ Hoàng Đế khóc lóc kể lể van cầu.