CHÂM PHONG
9
Màn đêm buông xuống, Thái Hậu bị bí mật nhốt vào lãnh cung.
Mà người duy nhất ở bên cạnh bà ta hiện tại...
Chính là ta.
Rốt cục giờ có thể tính sổ ân oán giữa hai ta cho rõ ràng rồi.
11.
Do không bị hạn chế ra vào lãnh cung, ta xin được cầu kiến Hoàng Đế, ban đầu hắn không muốn gặp ta nhưng khi ta nói ta có thể giúp hắn quyết định kết cục của Thái Hậu, hắn đồng ý.
Trông Hoàng Đế tiều tụy đi nhiều.
"Bệ Hạ, tuy Thái Hậu nương nương lòng dạ độc ác nhưng cũng có ơn dưỡng dục ngài nhiều năm. Bây giờ tội ác tày trời của bà ta vỡ lở, ngài tuyệt đối không thể công khai làm tổn hại thanh danh của hoàng thất."
"Triều đình chúng ta đặt chữ hiếu lên đầu, cũng chưa từng có tiền lệ ban c.h.ế.t cho Thái Hậu."
Ta quỳ trên mặt đất tha thiết nói với giọng thành khẩn.
"Bấy lâu nay hầu hạ bên Thái Hậu, nô tỳ thấy rõ tấm lòng hiếu thảo của Bệ Hạ nên cả gan suy đoán lúc này chắc Bệ Hạ đau khổ dằn vặt lắm."
"Nô tỳ có một cách có thể giúp Bệ Hạ thoát tình cảnh tiến không được lùi không xong này."
Hoàng Đế khẽ gật: "Nói nghe xem nào."
"Bệnh đau đầu kinh niên của Thái Hậu kéo dài đã nhiều năm, bây giờ còn chuyển biến xấu đến mức chảy m.á.u thất khiếu. Thái y bó tay hết cách, ngay cả phương pháp châm cứu của nô tỳ cũng không hiệu quả là bao."
"Nô tỳ thấy thay vì để Thái Hậu ngày đêm chịu bệnh tật hành hạ thì chi bằng chấm dứt cơn đau này đi. Như thế cũng coi như giải phóng nỗi hận trong lòng Bệ Hạ."
"Nô tỳ ra tay rất chuẩn, cam đoan người đời chỉ biết Thái Hậu nương nương c.h.ế.t vì bệnh tật lâu ngày."
Hoàng Đế mệt mỏi nhắm mắt lại, như không muốn nói chuyện thêm với ta.
"Vậy thì xử lý theo lời ngươi nói đi."
Trước khi ta ra khỏi điện, hắn gọi ta lại.
"Trong thời gian ở bên Thái Hậu, ngươi bộc lộ kỹ thuật mát xa và châm cứu trác tuyệt. Sau khi xong việc, ngươi đến Thái y viện nhận một chức vị đi."
Ta trưng ra vẻ mặt vui mừng, dập đầu tạ ơn.
Ba ngày sau, Thái Hậu từ trần.
Bà ta chảy m.á.u thất khiếu, đớn đau đến vặn vẹo cả ngũ quan trên mặt.
Ta quỳ gối bẩm báo tin dữ trước long điện, Hoàng Đế sai thái giám truyền lời…
Chôn luôn đi.
Làm mẹ con một hồi, từ khi bắt đầu đã chỉ là trò đùa vậy thì cũng không cần gặp mặt lần cuối.
Còn ta, sau vài năm chìm nổi trong cung rốt cục đã thoát khỏi thân phận cung nữ mà kiếm được một chức quan. Ta đến Thái y viện nhậm chức, vậy mà lại được mọi người nhiệt liệt hoan nghênh.
Nguyên nhân là vì mấy năm nay nếu không có ta xoa dịu căn bệnh đau đầu kinh niên của Thái Hậu thì không biết dưới cơn thịnh nộ bà ta sẽ xử tử bao nhiêu thái y ‘vô dụng’.
Một vị thái y kinh ngạc chỉ vào mô hình người ta mang theo mình.
"Cái mô hình tập châm cứu này trông thật quá đi!"
Phía sau ta, hai cung nữ đang khiêng một mô hình người bọc vải trắng toàn thân, được ghi chú rõ ràng tỉ mỉ tên từng huyệt vị.
Ta cười cười: "Chẩn đoán điều trị cho các vị quý nhân thì nói chung là phải cẩn thận chút."
Sao có thể không như thật được đây?
Bởi vì bên trong giấu người thật cơ mà.
12.
Thời gian ở Thái y viện lặng lẽ trôi qua.
Các đồ đệ ta dạy dỗ đều đang không ngừng trưởng thành, dần dần đã có thể tự mình đảm đương trọng trách chữa bệnh cứu người.
"Sư phụ, sư phụ." Đồ đệ nhỏ nhất chỉ vào chỗ mốc trên mô hình người của ta "Lâu quá chưa thay nè, mô hình của người mục nát cả rồi."
Ta lại gần khẽ vuốt, mô hình toả ra mùi hôi thối nồng nặc.
Ta không nhịn nổi mà bật cười.
Thái Hậu nương nương thích xinh đẹp nhất. Nếu bà ta biết dáng vẻ hiện tại của bản thân thì cũng không thể nào tức đến khó thở mắng ta là thứ vô dụng ti tiện được nhỉ, dẫu sao đã bị ta cắt lưỡi từ lâu rồi mà.
Lúc trước Hoàng Đế cho phép ta xử lý Thái Hậu, bà ta liều c.h.ế.t phản kháng trong lãnh cung.
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể thế được!" Thái Hậu ra sức đẩy ta, nhưng lại càng khiến mình ộc nhiều m.á.u hơn.
"Lệ Nhi và ta sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ, sao nỡ đối xử với ta như thế!"
"Nhất định là tại ngươi, thứ ti tiện..."