CHÂM PHONG
9
Màn đêm buông xuống, Thái Hậu bị bí mật nhốt vào lãnh cung.
Mà người duy nhất ở bên cạnh bà ta hiện tại...
Chính là ta.
Rốt cục giờ có thể tính sổ ân oán giữa hai ta cho rõ ràng rồi.
11.
Do không bị hạn chế ra vào lãnh cung, ta xin được cầu kiến Hoàng Đế, ban đầu hắn không muốn gặp ta nhưng khi ta nói ta có thể giúp hắn quyết định kết cục của Thái Hậu, hắn đồng ý.
Trông Hoàng Đế tiều tụy đi nhiều.
"Bệ Hạ, tuy Thái Hậu nương nương lòng dạ độc ác nhưng cũng có ơn dưỡng dục ngài nhiều năm. Bây giờ tội ác tày trời của bà ta vỡ lở, ngài tuyệt đối không thể công khai làm tổn hại thanh danh của hoàng thất."
"Triều đình chúng ta đặt chữ hiếu lên đầu, cũng chưa từng có tiền lệ ban c.h.ế.t cho Thái Hậu."
Ta quỳ trên mặt đất tha thiết nói với giọng thành khẩn.
"Bấy lâu nay hầu hạ bên Thái Hậu, nô tỳ thấy rõ tấm lòng hiếu thảo của Bệ Hạ nên cả gan suy đoán lúc này chắc Bệ Hạ đau khổ dằn vặt lắm."
"Nô tỳ có một cách có thể giúp Bệ Hạ thoát tình cảnh tiến không được lùi không xong này."
Hoàng Đế khẽ gật: "Nói nghe xem nào."
"Bệnh đau đầu kinh niên của Thái Hậu kéo dài đã nhiều năm, bây giờ còn chuyển biến xấu đến mức chảy m.á.u thất khiếu. Thái y bó tay hết cách, ngay cả phương pháp châm cứu của nô tỳ cũng không hiệu quả là bao."
"Nô tỳ thấy thay vì để Thái Hậu ngày đêm chịu bệnh tật hành hạ thì chi bằng chấm dứt cơn đau này đi. Như thế cũng coi như giải phóng nỗi hận trong lòng Bệ Hạ."
"Nô tỳ ra tay rất chuẩn, cam đoan người đời chỉ biết Thái Hậu nương nương c.h.ế.t vì bệnh tật lâu ngày."
Hoàng Đế mệt mỏi nhắm mắt lại, như không muốn nói chuyện thêm với ta.
"Vậy thì xử lý theo lời ngươi nói đi."
Trước khi ta ra khỏi điện, hắn gọi ta lại.
"Trong thời gian ở bên Thái Hậu, ngươi bộc lộ kỹ thuật mát xa và châm cứu trác tuyệt. Sau khi xong việc, ngươi đến Thái y viện nhận một chức vị đi."
Ta trưng ra vẻ mặt vui mừng, dập đầu tạ ơn.
Ba ngày sau, Thái Hậu từ trần.
Bà ta chảy m.á.u thất khiếu, đớn đau đến vặn vẹo cả ngũ quan trên mặt.
Ta quỳ gối bẩm báo tin dữ trước long điện, Hoàng Đế sai thái giám truyền lời…
Chôn luôn đi.
Làm mẹ con một hồi, từ khi bắt đầu đã chỉ là trò đùa vậy thì cũng không cần gặp mặt lần cuối.
Còn ta, sau vài năm chìm nổi trong cung rốt cục đã thoát khỏi thân phận cung nữ mà kiếm được một chức quan. Ta đến Thái y viện nhậm chức, vậy mà lại được mọi người nhiệt liệt hoan nghênh.
Nguyên nhân là vì mấy năm nay nếu không có ta xoa dịu căn bệnh đau đầu kinh niên của Thái Hậu thì không biết dưới cơn thịnh nộ bà ta sẽ xử tử bao nhiêu thái y ‘vô dụng’.
Một vị thái y kinh ngạc chỉ vào mô hình người ta mang theo mình.
"Cái mô hình tập châm cứu này trông thật quá đi!"
Phía sau ta, hai cung nữ đang khiêng một mô hình người bọc vải trắng toàn thân, được ghi chú rõ ràng tỉ mỉ tên từng huyệt vị.
Ta cười cười: "Chẩn đoán điều trị cho các vị quý nhân thì nói chung là phải cẩn thận chút."
Sao có thể không như thật được đây?
Bởi vì bên trong giấu người thật cơ mà.
12.
Thời gian ở Thái y viện lặng lẽ trôi qua.
Các đồ đệ ta dạy dỗ đều đang không ngừng trưởng thành, dần dần đã có thể tự mình đảm đương trọng trách chữa bệnh cứu người.
"Sư phụ, sư phụ." Đồ đệ nhỏ nhất chỉ vào chỗ mốc trên mô hình người của ta "Lâu quá chưa thay nè, mô hình của người mục nát cả rồi."
Ta lại gần khẽ vuốt, mô hình toả ra mùi hôi thối nồng nặc.
Ta không nhịn nổi mà bật cười.
Thái Hậu nương nương thích xinh đẹp nhất. Nếu bà ta biết dáng vẻ hiện tại của bản thân thì cũng không thể nào tức đến khó thở mắng ta là thứ vô dụng ti tiện được nhỉ, dẫu sao đã bị ta cắt lưỡi từ lâu rồi mà.
Lúc trước Hoàng Đế cho phép ta xử lý Thái Hậu, bà ta liều c.h.ế.t phản kháng trong lãnh cung.
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể thế được!" Thái Hậu ra sức đẩy ta, nhưng lại càng khiến mình ộc nhiều m.á.u hơn.
"Lệ Nhi và ta sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ, sao nỡ đối xử với ta như thế!"
"Nhất định là tại ngươi, thứ ti tiện..."
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Tiếng hét thảm còn chưa kịp phát ra đã bị ta tóm gáy.
Thái Hậu suy nhược rốt cuộc không giãy thoát khỏi lòng bàn tay ta được rồi.
"Thái Hậu nương nương, ngài nói cũng không sai."
"Toàn bộ mọi chuyện đều là tại ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cham-phong/9.html.]
"Thế nhưng hình như ngài còn chưa phát hiện sau cổ mình có một vết xước rất nhỏ đúng không."
"Đó là vì lần đầu tiên châm cứu cho ngài ta đã ghim một cây kim bạc vào trong. Mỗi lần ta mát xa, lúc ngài đang cảm thấy thoải mái dễ chịu, cũng là lúc ta đẩy cây kim sâu hơn vào trong đầu ngài."
Bà ta ngơ ngác nhìn ta, sau đó lập tức giãy giụa.
Hai hàng m.á.u tươi chậm rãi chảy xuôi từ khoé mắt, trông giống nữ quỷ đến từ Địa Ngục.
"Vân Sơ! Con nô tỳ ti tiện! Ai Gia đâu có bạc đãi ngươi!"
Ta nhấc ngửa đầu bà ta lên khỏi mặt đất, ép bà ta nhìn mình: "Nhưng ngươi quên à! Mẹ ta theo hầu ngươi hơn mười năm, thế mà lại bị ngươi ghim kim sát hại."
"Thái Hậu nương nương, lúc ấy đáng lẽ ngươi nên để đám chó săn của mình tiếp tục tìm ta cho bằng được."
"À mà, ta quên ngươi chưa từng học hành, đương nhiên không hiểu đạo lý diệt cỏ tận gốc này rồi."
Vẻ mặt Thái Hậu đầy phẫn nộ, cơn đau như búa bổ làm đình trệ tất cả hoạt động tư duy của bà ta.
Nhưng bà ta vẫn không nhịn được mà nghĩ về ý tứ trong lời nói của ta, càng nghĩ m.á.u tươi càng túa ra liên tục không ngừng. Bà ta kêu thảm thiết.
"Ngươi, vậy mà thật đúng là con gái của ả ti tiện kia!"
Xoẹt!
Ta giơ tay chém, cái lưỡi của bà ta bay lên giữa không trung, m.á.u phụt ra.
Bà ta hết sủa được nữa rồi.
Ta lại dùng phương pháp châm cứu đặc biệt khiến bà ta không thể nhúc nhích nhưng vẫn cảm nhận được bằng năm giác quan.
Ta muốn sau khi bà ta trở thành ‘ống đựng kim’ phải cảm nhận được rõ ràng tất cả sự đau đớn tuyệt vọng, giống như những người từng bị bà ta tàn nhẫn sát hại theo cách này vậy.
Việc bảo tồn ‘ống đựng kim’ vốn chẳng dễ dàng, ba năm đã là thời gian tối đa ta có thể kéo dài.
Ngay đêm qua, Thái Hậu đã trút hơi thở cuối cùng trong ‘ống đựng kim’.
Nhưng, ta đã đạt được thứ ta muốn.
"Nát rồi thì vứt đi thôi."
Ta cầm một chồng sơ đồ huyệt vị trong tay, khẽ nói với đồ đệ:
"Các ngươi đều đã thành tài cả rồi, về sau không cần để thứ này xuất hiện nữa."
13.
Ta từ quan rời khỏi Thái y viện.
Hơn một tháng sau, người cha liệt nhiều năm của ta lại có thể đứng lên.
Giữa mày ông ấy chất chứa đầy vẻ lo lắng.
"Ta hiểu rõ phương pháp châm cứu mẹ con truyền cho con, chắc chắn không có khả năng cải tử hồi sinh thế này."
Ta nói cho cha đây là bí quyết ta khổ luyện thành tài nhiều năm trong cung.
Ta không nói thật hết.
Thứ thúc đẩy y thuật của ta đột phá là ‘ống đựng kim’ chế trên cơ thể Thái Hậu kia.
Ta phục chế tình trạng bệnh của cha lên người bà ta, cốt là để luyện tập phương án điều trị cho cha.
Bà ta chịu hơn ngàn lần ghim kim rồi cũng hết chịu nổi.
Lúc bà ta hấp hối chút hơi tàn, ta cởi từng lớp băng vải quấn quanh người bà ta, vỗ nhè nhẹ khuôn mặt ấy.
"Thái Hậu nương nương, ngươi nói xem trước khi chết, phải chăng mẹ ta còn chịu đau đớn hơn ngươi nhiều."
Tiếng rên rỉ thều thào vang lên từ trong cổ họng bà ta.
Đáng tiếc ta không thể chính tai nghe thấy bà ta sám hối ân hận.
Nhưng cũng không cần lắm.
Hơi thở của Thái Hậu dần ngừng hẳn.
Ta lấy cây kim ẩn núp mấy năm trời trong cơ thể bà ta ra, bẻ gãy rồi đặt trên thi thể.
Cái kim bạc này sẽ theo t.h.i t.h.ể của bà ta bị vùi lấp thật sâu dưới đất đen.
Không ai tưởng nhớ, không ai cúng bái.
Về sau ta đưa cha đi xa khỏi kinh thành, du sơn ngoạn thủy ngắm non nước tươi đẹp.
Tình cờ gặp sư thúc Thanh Phong, sư thúc hỏi ta chiếc kim bạc năm đó đâu rồi.
"Không khoan nhượng, g.i.ế.c người trong vô hình."
"Cha mẹ dạy con cách cứu người, con lại dùng chúng để hại người."
"Con phải đi khắp thế gian hành nghề y cứu người suốt cả phần đời còn lại để chuộc tội lỗi của mình."
Mẹ ta nói đúng, châm cứu không tử tế thì sẽ hại c.h.ế.t người.
(HẾT)