CHÂM PHONG

3

Tránh khỏi sự kìm kẹp, ta mang chậu than ra ngoài điện.

 

"Nương nương ngài thấy thế nào, không còn mùi dầu thơm hoa lan có phải ngài cảm giác dễ chịu nhiều không?"

 

"Cũng còn có mấy phần tài năng." Sau khi cơn đau dịu đi thì tâm trạng của Thái Hậu tốt hơn, bà ta sai người hầu không cần khống chế ta nữa.

 

Ta lập tức hất tàn tro trong chậu than ra ngoài cửa điện.

 

Thái Hậu thấy ta hoàn toàn không hề có bất cứ phản ứng đặc thù gì với tấm khăn tay kia, cộng thêm lại xoa dịu được tật đau đầu của bà ta một lần nữa nên phất phất tay:

 

"Theo học Thanh Phong nhiều năm mà phải đi rửa bô thì cũng đáng tiếc, ngày mai ngươi thực hiện châm cứu đi."

 

Ta cảm kích dập đầu tạ ơn.

 

Đêm xuống.

 

Ta đi đến chỗ đổ tro than lúc sáng.

 

Nơi này có mái che nên rất khô ráo, đống tàn tro của chiếc khăn tay tẩm dầu thơm hoa lan vẫn còn nguyên trên mặt đất.

 

Ta như phát điên quỳ trên đất vục mặt vào đó mặc kệ bụi tro xộc vào mũi vào miệng.

 

Thành kính hít hà xong, ta vun tro lại bốc lên tay.

 

Vốc tro nho nhỏ nằm giữa lòng bàn tay hình như vẫn còn mang hơi nóng của lửa than, cho ta cảm giác mẹ đang nắm tay ta, dịu dàng gọi bên tai ‘Sơ Nhi’.

 

Đây là di vật duy nhất của mẹ.

 

Ta trân trọng ôm vốc tro vào lòng, từng giọt nước mắt rơi lộp bộp trên mặt đất.

 

Nếu Thái Hậu đã coi trọng di vật của mẹ ta như vậy thì hãy để cái mùi này vĩnh viễn đi theo bà ta đi.

 

......

 

Đã vài ngày căn bệnh đau đầu của Thái Hậu không tái phát.

 

Bà ta sung sướng, ban thưởng cho ta như nước chảy.

 

Theo đó, địa vị của ta cũng nước lên thì thuyền lên.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận