CHÂM PHONG
3
Tránh khỏi sự kìm kẹp, ta mang chậu than ra ngoài điện.
"Nương nương ngài thấy thế nào, không còn mùi dầu thơm hoa lan có phải ngài cảm giác dễ chịu nhiều không?"
"Cũng còn có mấy phần tài năng." Sau khi cơn đau dịu đi thì tâm trạng của Thái Hậu tốt hơn, bà ta sai người hầu không cần khống chế ta nữa.
Ta lập tức hất tàn tro trong chậu than ra ngoài cửa điện.
Thái Hậu thấy ta hoàn toàn không hề có bất cứ phản ứng đặc thù gì với tấm khăn tay kia, cộng thêm lại xoa dịu được tật đau đầu của bà ta một lần nữa nên phất phất tay:
"Theo học Thanh Phong nhiều năm mà phải đi rửa bô thì cũng đáng tiếc, ngày mai ngươi thực hiện châm cứu đi."
Ta cảm kích dập đầu tạ ơn.
Đêm xuống.
Ta đi đến chỗ đổ tro than lúc sáng.
Nơi này có mái che nên rất khô ráo, đống tàn tro của chiếc khăn tay tẩm dầu thơm hoa lan vẫn còn nguyên trên mặt đất.
Ta như phát điên quỳ trên đất vục mặt vào đó mặc kệ bụi tro xộc vào mũi vào miệng.
Thành kính hít hà xong, ta vun tro lại bốc lên tay.
Vốc tro nho nhỏ nằm giữa lòng bàn tay hình như vẫn còn mang hơi nóng của lửa than, cho ta cảm giác mẹ đang nắm tay ta, dịu dàng gọi bên tai ‘Sơ Nhi’.
Đây là di vật duy nhất của mẹ.
Ta trân trọng ôm vốc tro vào lòng, từng giọt nước mắt rơi lộp bộp trên mặt đất.
Nếu Thái Hậu đã coi trọng di vật của mẹ ta như vậy thì hãy để cái mùi này vĩnh viễn đi theo bà ta đi.
......
Đã vài ngày căn bệnh đau đầu của Thái Hậu không tái phát.
Bà ta sung sướng, ban thưởng cho ta như nước chảy.
Theo đó, địa vị của ta cũng nước lên thì thuyền lên.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Hôm nay sau khi ta thực hiện châm cứu, Thái Hậu híp mắt rất là hưởng thụ.
"Vân Sơ, mỗi lần châm cứu xong, ngươi bôi cho Ai Gia cái gì đấy?"
"Bẩm, là dầu thơm hoa hạnh ạ."
Mỗi lần châm cứu xong ta sẽ xoa ấm hai lòng bàn tay rồi dùng phương pháp mát xa đặc thù xoa bóp cổ cho Thái Hậu.
Đây là kỹ thuật độc đáo của riêng cha ta, có hiệu quả rất tốt với người mắc bệnh đau đầu.
Quả nhiên, Thái Hậu ra lệnh cho ta xoa bóp hàng ngày.
Bà ta đâu có biết, mặc dù dầu hoa hạnh đúng là có thể khơi thông kinh mạch và tạm thời làm dịu triệu chứng đau đầu, nhưng thứ ta bôi không phải chỉ mỗi dầu hoa hạnh mà còn có cả tàn tro từ khăn tay của mẹ ta.
Tàn dư dầu hoa lan gây đau đầu trong tro sẽ ngấm vào da thịt, vào cơ bắp bà ta.
Cứ thế mãi thì dần dần bà ta sẽ thấy như có ngàn vạn con côn trùng cắn xé trong đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cham-phong/3.html.]
Đến lúc ấy thì bà ta có mời được thần y giỏi cỡ nào cũng không làm nên trò chống gì.
Mấy ngày liền không đau đầu nên Thái Hậu càng ỷ lại ta hơn, để ta hầu cận ngày đêm.
Trong lúc không phải chịu đựng cơn đau thể xác, bà ta đã tìm được thú vui mới. Đó là cắm châm lên đầu bọn cung nữ và thái giám, ai có thể chịu được nhiều kim bạc cắm vào nhất mà không kêu rên thì sẽ có thưởng lớn.
Đám kẻ hầu người hạ vặn vẹo cơ thể la hét trên mặt đất.
Không ai chịu nổi ‘thú vui’ này.
Dáng vẻ hấp hối của mẹ ta ngày đó như xuất hiện trước mắt ta, dần dần hoà làm một với các cung nữ đang chảy m.á.u qua thất khiếu trước mắt.
Giọng cười to càn rỡ của Thái Hậu xuyên qua màng nhĩ chọc thẳng tới đáy lòng ta, khơi gợi cơn hận thù.
Yên tâm đi, bà không cười được bao lâu nữa đâu.
5.
Từ lúc ta vào cung, trên triều bận rộn sự vụ nên đã lâu Hoàng Đế không đặt chân vào hậu cung.
Gần đây hắn có vẻ rảnh rang hơn, sáng sớm có thái giám đến điện của Thái Hậu truyền lời rằng chạng vạng tối Hoàng Đế muốn đến dùng bữa với bà ta.
Thái Hậu hay tin, gạt phắt đôi tay đang mát xa của ta ra.
"Đồ vô dụng! Làm cổ Ai Gia dinh dính khó ngửi thế này à."
Bà ta tát ta một cái: "Thậm chí ngay cả đuôi tóc cũng dính thứ dầu ghê tởm kia của ngươi."
Những cung nữ khác ríu rít đỡ bà ta đi tắm rửa thay xiêm y, sau đó tỉ mỉ chải vuốt trang điểm.
Nhìn diện mạo diễm lệ kia, một ý tưởng từ từ nảy ra trong đầu, ta bật cười.
"Vân Sơ, ngươi đang chê cười Ai Gia đấy à?" Thái Hậu phật ý lườm ta.
"Bẩm, nô tỳ đang vui đó thưa Thái Hậu, vì trần đời chưa bao giờ thấy ai đẹp như thế." Ta tiến lên, nhẹ nhàng vuốt ve vai gáy, Thái Hậu thoải mái giống như một con mèo.
"Thái Hậu nương nương đẹp quốc sắc thiên hương, hoa nhường nguyệt thẹn."
"Hoàng Hậu đứng bên cạnh ngài cũng phải ảm đạm kém sắc."
Quả nhiên, Thái Hậu thỏa mãn vỗ vỗ tay ta.
Chạng vạng tối.
Không ngờ bữa tối này khó nuốt vô cùng.
"Lệ Nhi, khi nào con lại tìm cho ta ống đựng kim mới?" Thái Hậu cười, vẻ mặt yêu kiều quyến rũ. "Đám lần trước tất cả đều là lũ bỏ đi, ba bốn ngày đã c.h.ế.t hết."
Hoàng Đế không nhìn bà ta.
"Thái Hậu, trong triều đã có nhiều đại thần bất mãn, dâng tấu sớ phê bình hành vi tàn nhẫn bạo ngược của Thái Hậu rồi đó."
"Trẫm đăng cơ mới được mấy năm, còn cần dựa vào..."
"Lệ Nhi..." Thái Hậu buông đũa, đưa tay sang xoa mu bàn tay Hoàng Đế. "Chẳng qua là đám bầy tôi thấp hèn thôi, con nghe mấy lão già chỉ biết sách vở ấy làm gì."
"Năm đó bọn họ cực lực phản đối con đăng cơ, hiện tại lại dám gièm pha ta." Thái Hậu oán hận nói. "Theo ý ta, không bằng g.i.ế.c hết đi là xong."