CHÂM PHONG

4

Trong ba năm trị vì, Hoàng Đế luôn cần cù chính sự, nghe xong lời này thì nhíu mày.

 

Hắn không nặng lời, chỉ rút tay mình nhưng không cẩn thận đẩy rơi cái bát.

 

Tiếng bát sứ vỡ nát trên mặt đất dọa Thái Hậu nhảy dựng.

 

Người hầu trong phòng vội vàng quỳ xuống.

 

Thấy vẻ mặt không ưng của Hoàng Đế, ta phát hiện ra Thái Hậu lén siết chặt nắm tay dưới ống tay áo.

 

Một lát sau, bà ta ngẩng đầu, hai mắt ngập nước trông mà thương tiếc.

 

"Năm đó Lệ Nhi bị kẻ gian vu oan cho việc làm vỡ chiếc bình lưu ly Tiên Đế trân quý nhất, con phải chịu phạt quỳ trong tuyết. Là ta đã gánh hình phạt cho con, quỳ suốt cả đêm thay con chịu cái lạnh cắt da cắt thịt."

 

"Từ đó, ta mới mắc căn bệnh đau đầu mãi không dứt này."

 

Hoàng Đế nhớ tới hồi còn là hoàng tử, phải chịu hết mọi ấm ức, vẻ mặt từ từ giãn lỏng ra.

 

"Thái Hậu..."

 

Thái Hậu cười chua chát lắc đầu: "Lệ Nhi lúc ấy còn nhỏ, ta làm mẫu phi của con, thay con chịu những thứ này vốn là lẽ đương nhiên."

 

Hoàng Đế mềm lòng, đồng ý lại tìm tới cho Thái Hậu một đám ‘ống đựng kim chữa bệnh’ mới.

 

Sau bữa ăn lúc hắn rời đi, ta thấy v.ú nuôi của Hoàng Đế, Thuần cô cô, quỳ trên hành lang.

 

Đầu gối của bà ấy đã tàn tạ lắm rồi.

 

Người khác nói cho ta biết Thái Hậu nương nương ngứa mắt Thuần cô cô, mỗi lần thấy bà ấy là phải phạt một phen.

 

Nếu không phải nể mặt Bệ Hạ thì có lẽ Thuần cô cô e rằng đã biến thành ‘ống đựng kim’ của Thái Hậu từ lâu rồi.

 

Ta lại gần đỡ Thuần cô cô dậy, sau khi xem xét đầu gối của bà ấy một chút thì ta xoa ấm hai lòng bàn tay ấp vào.

 

Lúc đầu bà ấy muốn lùi lại, nhưng dần dần giãn lông mày khi được xoa bóp.

 

"Đầu gối của cô cô chủ yếu là còn di chứng của vết thương năm xưa. Cô cô có thể dùng khăn nhúng nước ấm vắt khô đắp lên, mỗi tháng lại đây để nô tỳ mát xa một chút thì trái gió trở trời cũng đỡ nhức nhối."

 

"Ngươi..."

 

Thuần cô cô vốn định từ chối nhưng giây phút ngẩng đầu nhìn thấy mắt ta thì bà ấy ngẩn người ra.

 

Ánh mắt xa xăm nhìn ta mà lại giống như xuyên thấu qua ta để tìm kiếm bóng hình một người khác.

 

Xem ra ta đoán đúng rồi.

 

Qua mấy chục năm, bà ấy còn chưa quên.

 

6.

 

Từ khi Thái Hậu hay tin Hoàng Đế lại lui tới hậu cung, sủng hạnh phi tử thì bệnh đau đầu cũng tái phát.

 

Đám ‘ống đựng kim’ và bọn người hầu bị đ.â.m c.h.ế.t được vận chuyển ra khỏi điện của Thái Hậu ồ ạt như nước chảy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận