CHÂM PHONG

4

Trong ba năm trị vì, Hoàng Đế luôn cần cù chính sự, nghe xong lời này thì nhíu mày.

 

Hắn không nặng lời, chỉ rút tay mình nhưng không cẩn thận đẩy rơi cái bát.

 

Tiếng bát sứ vỡ nát trên mặt đất dọa Thái Hậu nhảy dựng.

 

Người hầu trong phòng vội vàng quỳ xuống.

 

Thấy vẻ mặt không ưng của Hoàng Đế, ta phát hiện ra Thái Hậu lén siết chặt nắm tay dưới ống tay áo.

 

Một lát sau, bà ta ngẩng đầu, hai mắt ngập nước trông mà thương tiếc.

 

"Năm đó Lệ Nhi bị kẻ gian vu oan cho việc làm vỡ chiếc bình lưu ly Tiên Đế trân quý nhất, con phải chịu phạt quỳ trong tuyết. Là ta đã gánh hình phạt cho con, quỳ suốt cả đêm thay con chịu cái lạnh cắt da cắt thịt."

 

"Từ đó, ta mới mắc căn bệnh đau đầu mãi không dứt này."

 

Hoàng Đế nhớ tới hồi còn là hoàng tử, phải chịu hết mọi ấm ức, vẻ mặt từ từ giãn lỏng ra.

 

"Thái Hậu..."

 

Thái Hậu cười chua chát lắc đầu: "Lệ Nhi lúc ấy còn nhỏ, ta làm mẫu phi của con, thay con chịu những thứ này vốn là lẽ đương nhiên."

 

Hoàng Đế mềm lòng, đồng ý lại tìm tới cho Thái Hậu một đám ‘ống đựng kim chữa bệnh’ mới.

 

Sau bữa ăn lúc hắn rời đi, ta thấy v.ú nuôi của Hoàng Đế, Thuần cô cô, quỳ trên hành lang.

 

Đầu gối của bà ấy đã tàn tạ lắm rồi.

 

Người khác nói cho ta biết Thái Hậu nương nương ngứa mắt Thuần cô cô, mỗi lần thấy bà ấy là phải phạt một phen.

 

Nếu không phải nể mặt Bệ Hạ thì có lẽ Thuần cô cô e rằng đã biến thành ‘ống đựng kim’ của Thái Hậu từ lâu rồi.

 

Ta lại gần đỡ Thuần cô cô dậy, sau khi xem xét đầu gối của bà ấy một chút thì ta xoa ấm hai lòng bàn tay ấp vào.

 

Lúc đầu bà ấy muốn lùi lại, nhưng dần dần giãn lông mày khi được xoa bóp.

 

"Đầu gối của cô cô chủ yếu là còn di chứng của vết thương năm xưa. Cô cô có thể dùng khăn nhúng nước ấm vắt khô đắp lên, mỗi tháng lại đây để nô tỳ mát xa một chút thì trái gió trở trời cũng đỡ nhức nhối."

 

"Ngươi..."

 

Thuần cô cô vốn định từ chối nhưng giây phút ngẩng đầu nhìn thấy mắt ta thì bà ấy ngẩn người ra.

 

Ánh mắt xa xăm nhìn ta mà lại giống như xuyên thấu qua ta để tìm kiếm bóng hình một người khác.

 

Xem ra ta đoán đúng rồi.

 

Qua mấy chục năm, bà ấy còn chưa quên.

 

6.

 

Từ khi Thái Hậu hay tin Hoàng Đế lại lui tới hậu cung, sủng hạnh phi tử thì bệnh đau đầu cũng tái phát.

 

Đám ‘ống đựng kim’ và bọn người hầu bị đ.â.m c.h.ế.t được vận chuyển ra khỏi điện của Thái Hậu ồ ạt như nước chảy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cham-phong/4.html.]

 

Mùi m.á.u ám trong điện còn nồng hơn cả ở Bộ Hình chuyên hành quyết phạm nhân. Hình như Thái Hậu cũng không nhận ra điều ấy.

 

Một hôm trong lúc đau đầu quá, bà ta tức giận rút một cây kim bạc đang cắm trên huyệt vị, trở tay định cắm vào kẽ móng tay của ta.

 

Ta quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy nhưng giọng lại rất tỉnh táo.

 

"Thái Hậu nương nương, bệnh đau đầu của ngài cứ dai dẳng không dứt hẳn là do còn nguyên nhân khác."

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

"Ngài thương Bệ Hạ nên nhường nhịn Hoàng Hậu và đám phi tần, hoàn toàn coi nhẹ chính mình."

 

"Mấy ngày gần đây bọn họ phách lối quá mức, cho nên bẩn mắt ngài dơ tai ngài, để bệnh đau đầu của ngài càng ngày càng nghiêm trọng."

 

"Nếu Bệ Hạ biết thì chắc hẳn Bệ Hạ đau lòng, xót ngài lắm!"

 

Thái Hậu bị ta nói trúng ý, nghiền ngẫm phất tay để ta lui xuống.

 

Hôm sau bà ta sai người tổ chức yến tiệc linh đình trong cung. 

 

Lệ quý tần, người được Hoàng Đế yêu chiều gần đây, mở miệng khiêu khích Thái Hậu. 

 

Phụ thân và huynh trưởng của cô ta dâng sớ vạch tội Thái Hậu rồi bị phạt, cô ta đã quen đứng trên vị thế hiển hách của gia tộc nên không nhịn nổi nỗi nhục này.

 

"Thái Hậu nương nương thời niên thiếu lớn lên trong phường giặt, chắc có lẽ chưa thấy trò chơi này bao giờ."

 

"Hôm nay chị em chúng ta chơi trò Nước chảy hoa bay, nếu nương nương không hiểu thì phải kịp thời bảo với thần thiếp nhé."

 

Lời vừa dứt, đám phi tần đều che miệng nở nụ cười.

 

Xuất thân từ danh gia vọng tộc, bọn họ âm thầm coi thường vị ‘Thái Hậu’ đi lên từ nữ tỳ này.

 

Thái Hậu nghe vậy thẳng tay ném chén, xông lên cho Lệ quý tần mấy bạt tai.

 

"Ả ti tiện, ngươi mà xứng chế giễu Ai Gia ư."

 

Còn mấy người chức vị nhỏ cười hùa to nhất không có gia thế như Lệ tần cũng không được lòng Thiên Tử, bị Thái Hậu ra lệnh đánh c.h.ế.t tại chỗ.

 

"Ai Gia dung túng các ngươi quá, mới khiến các ngươi trèo cả lên đầu ta phải không!"

 

"Hoàng Hậu cũng thật bất tài, ngươi quản lý hậu cung thế nào đấy!"

 

Hoàng Hậu vội duyên dáng quỳ xuống.

 

"Mẫu Hậu bớt giận, là thần vô dụng."

 

Nhưng Thái Hậu không thấy được vẻ căm hận và khinh thường lóe lên trong ánh mắt của Hoàng Hậu nên không nổi cơn tam bành.

 

Sau khi Hoàng Đế nghe chuyện thì rất tức giận, đến tận nơi tìm Thái Hậu hỏi tội.

 

Không ngờ Thái Hậu đã lường trước từ lâu, hôm nay bà ta bảo ta ngừng châm cứu và mát xa để kệ cơn đau đầu hành hạ bản thân.

 

Bà ta mới hơn ba mươi tuổi, ngày thường chuyên trang điểm diễm lệ, hôm nay lại cố ý tỏ vẻ ốm yếu. Quả nhiên, Hoàng Đế vào cửa, trông thấy bà ta như thế cũng lập tức dịu xuống.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận