CHÂM PHONG

2

Thái Hậu biết mẹ ta còn một đứa con gái, muốn trừ cỏ tận gốc. Ta may mắn tránh thoát được nhưng nanh vuốt của bà ta vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích.

 

Sau khi lén nhờ vả láng giềng chăm nom người cha đang thương nặng hôn mê, ta dùng kỹ thuật nắn xương thay đổi diện mạo của mình. Giờ dù mẹ ta có đứng bên cạnh, dịu dàng gọi ta một tiếng "Sơ Nhi" thì cũng không ai có thể trông mặt mũi mà đoán ra quan hệ của chúng ta được nữa.

 

Trước khi vào cung, sư thúc Thanh Phong đỏ vành mắt đưa cho ta một thứ.

 

"Sư thúc sẽ không cản con." Đầu ngón tay nhoáng lên ánh bạc. "Nhưng con hãy nhận lấy chiếc kim đặc thù này."

 

"Ghim được đến tận xương, không lấy mạng ngay lúc ấy mà như mưa nhỏ rả rích, như suối chảy nhỏ giọt, đợi khi phát giác thì đã đến thời điểm nộp mạng."

 

Ta cảm ơn sư thúc.

 

Cầm theo cây kim bạc đoạt mạng kia, mang một gương mặt tầm thường không có gì đặc biệt, ta cũng vào cung như mẹ ta nhiều năm về trước, tìm một chỗ đứng bên người Thái Hậu Dung Anh.

 

Nhưng Thái Hậu, bà biết không, mẹ ta từng nói rằng châm cứu không tử tế thì sẽ hại c.h.ế.t người đấy.

 

3.

 

Thái Hậu Dung Anh không phải là mẹ đẻ của đương kim Thánh Thượng.

 

Bà ta vốn là nữ tỳ của vị phi tử sinh ra Hoàng Đế, thân phận thấp nên dù có bò được lên long sàng của Tiên Đế thì cũng chỉ được phong một chức Quý Nhân nhỏ nhoi.

 

Tuy nhiên bà ta lại là người duy nhất trong hậu cung có ý tốt chịu chăm sóc, nuôi dưỡng Hoàng Đế sau khi mẫu phi của hắn chết.

 

Từ lúc còn là hoàng tử, Thánh Thượng vẫn luôn bị Tiên Đế xem nhẹ nên sống rất gian nan. Dung Anh đã che chở hắn lớn khôn, vì vậy mặc dù bà ta chỉ hơn đương kim Hoàng Đế mười hai tuổi nhưng lại có thể yên ổn ngồi vững trên ngôi vị Thái Hậu.

 

Vì tình nghĩa cùng hội cùng thuyền hoạn nạn có nhau năm đó mà mẹ ta đi theo làm bạn bên cạnh từ hồi bà ta còn là Quý Nhân nhỏ bé tới tận khi lên ngôi Thái Hậu cao quý.

 

Thế nhưng mẹ ta đã rời cung yên ổn sống qua ngày rồi mà vẫn bị bà ta tra tấn đến chết!

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận