CHÂM PHONG
8
Không ngờ chưa tới nửa canh giờ, hai mắt Thái Hậu chảy máu.
Lúc ta chạy đến, Thu Thủy đã bị móc hai mắt, mặt be bét máu, nằm thoi thóp trên mặt đất.
Thái Hậu vẫy ta đến gần giúp bà ta trị liệu.
"Vân Sơ." Sau khi hơi đỡ, bà ta đột nhiên lườm ta.
"Vừa nãy Thu Thủy nói, là ngươi bảo nàng đưa cái gối đầu có mùi lạ kia tới cho ta?"
Ta sợ hãi quỳ sụp xuống: "Thái Hậu nương nương minh giám! Cái gối kia rõ ràng tẩm đầy dầu hoa lan. Lúc trước nô tỳ từng khuyến nghị nương nương tuyệt đối không thể tiếp xúc gần thứ ấy, sao có thể để ngài dùng một cái gối như vậy?"
"Ta liệu ngươi cũng không dám."
Bị cơn đau tra tấn nhiều ngày, Thái Hậu đã không thể minh mẫn suy nghĩ nữa rồi.
"Lôi xuống, lôi xuống hết cho Ai Gia."
Thi thể của Thu Thủy để lại một vết m.á.u thật dài trên đại điện.
Hai hốc mắt trống rỗng tối như mực của ả hướng về phía ta, giống như đang nhìn thẳng ta.
Thu Thủy, năm xưa lúc ngươi cắm cây kim dài vào chọc ngoáy tròng mắt cha ta, có phải ông ấy cũng đã nhìn ngươi thế này?
Ta ngẩng đầu nhìn về phía khóe mắt chưa lau sạch m.á.u của Thái Hậu.
Từng đợt hân hoan khó kìm nén khiến cơ thể run rẩy.
Các ngươi, ai cũng đừng hòng trốn thoát.
10.
Mấy tháng sau, ngày giỗ của mẹ đẻ Hoàng Đế tới.
Mọi người trong cung ai ai cũng cẩn thận từng li từng tí, sợ chọc giận Hoàng Đế.