Càng muốn cưỡng cầu

9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6c157Vw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giọng điệu của anh ta mỉa mai đến mức tôi cảm thấy như bị tát mạnh vào mặt.

 

Anh ta ngồi trên lưng ngựa, nhìn xuống tôi với vẻ khinh thường: “Không, tôi chỉ muốn thấy cô hối hận thôi.”

 

“Cô biết không?” Anh ta cúi xuống, khuôn mặt đẹp trai mang theo cảm giác áp bức mạnh mẽ: “Cả đời tôi cũng không quên được, vẻ mặt kinh tởm của cô khi quan hệ với một người đàn ông khác trên giường. La Miên Miên, cô thật là đê tiện.”

 

Không chút do dự, tôi tát anh ta một cái: “Trong lúc đang có người yêu mà anh ra nước ngoài với một người phụ nữ khác, không thèm nghe điện thoại của người yêu, anh cũng đê tiện không kém đâu.”

 

“Không trả lời điện thoại?” Giang Hoài Tự kinh ngạc nhìn tôi: “Tôi không nhận điện thoại của cô lúc nào?”

 

Buồn cười thật. Trước khi xem mắt Trương Địch tôi đã gọi điện thoại cho anh ta nhiều như vậy, anh ta chỉ lo hầu hạ Tống Khuynh Khuynh, bây giờ lại không biết xấu hổ mà chất vấn tôi?

 

Tôi đương nhiên biết là ai giở trò quỷ, cũng không có ý định để cho cô ta sống thoải mái.

 

Tôi khoanh tay và cười khẩy: “Hỏi vợ chưa cưới tốt của anh đi.”

 

Tôi không để ý đến anh ta nữa, dắt con ngựa nhỏ của tôi trở về chuồng ngựa nghỉ ngơi.

 

Nhưng Giang Hoài Tự giống như một tên biến thái. Dù khuôn mặt bị tôi tát sưng lên cũng chỉ đủ để anh ta yên tĩnh vài ngày, sau đó lại tiếp tục tới.

 

Anh ta có vẻ như biết điều gì đó và trông có vẻ chán nản không ít.

 

Sau khi do dự thật lâu mới đến nói với tôi: “Mấy ngày đó di động của anh ở chỗ Tống Khuynh Khuynh, cô ta chặn em.”

 

Tôi chỉ cười nhạt. Giang Hoài Tự đương nhiên sẽ không chủ động liên lạc với tôi. Anh ta đang đi du lịch nước ngoài với một người phụ nữ khác sau lưng bạn gái mình, chẳng lẽ anh ta còn dám chủ động gọi điện thoại cho tôi bị tôi để bị bắt gặp sao?

 

“Tôi không có hứng thú với chuyện của hai người.” Tôi dắt ngựa trở về chuồng ngựa, anh ta đi theo sát phía sau tôi như thể có điều gì đó muốn nói.

 

“Anh đừng đến tìm tôi nữa.” Cuối cùng tôi không chịu nổi phiền phức: “Tôi không muốn làm tiểu tam đâu. Từ ngày anh đính hôn với Tống Khuynh Khuynh, chúng ta đã không có khả năng. Anh sẽ không quên lúc đó anh nói với những người khác quan hệ của chúng ta như thế nào chứ?”

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Anh nói tôi là em gái anh.”

 

“Lúc ấy anh cùng Tống Khuynh Khuynh ra nước ngoài, là bởi vì cô ta nói hợp tác giữa nhà họ Tống và nhà họ Giang cần phải thể hiện rõ ràng, cô ta yêu cầu anh không được liên lạc với em trong những ngày đó. Lúc anh trở về, thấy em trả lại vòng tay rồi. Sau đó, em lại lên giường cùng người đàn ông khác. Em bảo anh nghĩ thế nào? Anh biết mình hèn hạ, nhưng cho dù là như vậy, anh vẫn nhịn không được tới tìm em.”

 

Người luôn bình tĩnh như Giang Hoài Tự, lúc này lại nôn nóng khác thường. Anh ta đưa tay tới định nắm lấy tay tôi, lại bị tôi rút tay ra.

 

Tôi chỉ cảm thấy thất vọng trong lòng càng lúc càng lớn. Đến bây giờ anh ta vẫn cảm thấy mình là nạn nhân sao?

 

Tôi nhìn anh ta, cười khẩy: “Vậy coi như anh hèn hạ đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cang-muon-cuong-cau/9.html.]

 

Trong ánh mắt không thể tin được của Giang Hoài Tự tôi quay người đi ra ngoài.

 

13

 

Lúc Giang Hoài Tự quay lại, đúng lúc bác sĩ Tiểu Tống tới tìm tôi.

 

Lúc nằm viện, tôi đã đăng ký địa chỉ nhà, cậu ta đã cố gắng khuyên bảo tôi nhiều lần, lần này dứt khoát chạy tới làm thẻ hội viên trường đua ngựa.

 

Cậu ta hết sức tận tình khuyên bảo: “Bệnh của chị vẫn có thể chữa được. Giáo sư và tôi đã nghiên cứu bệnh này trong một thời gian dài và tôi nghĩ rằng vẫn có cơ hội chữa khỏi rất lớn. Nhưng nếu chị cứ tiếp tục kéo dài như vậy...”

 

Ngay cả chóp mũi của cậu ta cũng đỏ lên vì lo lắng: “Gần đây chúng tôi đã phát triển một loại thuốc có mục tiêu...”

 

Có thể cậu ta không biết thuốc nhắm mục tiêu có ý nghĩa thế nào đối với một người lao động nghèo như tôi.

 

“Nhưng tôi không có tiền. “

 

“Tôi có thể cho chị mượn!” Tống Quân lớn tiếng, lại sợ dọa tôi sợ, vội vàng đè giọng xuống: “Đừng lo lắng, tôi có thể xin l.à.m t.ì.n.h nguyện viên thay chị, như vậy có thể không cần phải trả tiền.”

 

Làm gì có nhiều tình nguyện viên như vậy, đó chỉ là cái cớ cậu ta đưa ra.

 

Tôi đánh giá cao thiện chí của cậu ta.

 

Nhìn thấy Giang Hoài Tự từ xa đi tới, tôi ra hiệu cho bác sĩ Tống im lặng.

 

Sắc mặt Giang Hoài Tự rất khó coi: “Sao cậu lại ở đây?”

 

Anh ta và Tống Quân quen biết nhau sao?

 

Nhìn biểu tình kinh ngạc của tôi, Giang Hoài Tự che ở trước mặt tôi: “Đây là em họ của Tống Khuynh Khuynh, Tống Quân.”

 

Tôi nhìn sắc mặt Tống Quân trong nháy mắt trắng bệch, trái tim chìm xuống.

 

Bọn họ đến đây để cười tôi à?

 

Nhìn tôi trong tình trạng khốn khổ đến mức không đủ khả năng chi trả viện phí, nhìn tôi vật lộn để sinh tồn như một chú chó hoang, có buồn cười không?

 

Chỉ vì đẳng cấp của mình mà bọn họ có thể chỉ trích và coi thường những người bình thường như chúng tôi sao?

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận