Rõ ràng lúc trước tôi gửi cho anh ta rất nhiều tin nhắn, gọi rất nhiều cuộc gọi, tất cả đều không thấy hồi âm. Vậy mà bây giờ anh ta lại đến và buộc tội tôi bằng đủ mọi tội danh.
Còn hỏi tại sao tôi phản bội anh ta.
Tống Khuynh Khuynh lúc này còn đổ thêm dầu vào lửa: “Hoài Tự, dì Giang đã sớm tìm đối tượng cho Miên Miên rồi, anh là anh trai, vậy mà mới biết sao?”
Cô ta kéo cánh tay Giang Hoài Tự, ánh mắt yêu thương: “Em gái lớn rồi sẽ lập gia đình. Chỉ có em mới có thể luôn ở bên cạnh anh.”
Lúc Giang Hoài Tự trầm mặt rời đi, thậm chí không nhìn tôi một cái.
Sau đó, chiếc vòng tay vốn chỉ dành tặng cho con dâu nhà họ Giang đã bị cưỡng ép tháo khỏi cổ tay tôi, tôi chật vật rời khỏi nhà họ Giang.
Cho đến bây giờ nó lại xuất hiện trên cổ tay Tống Khuynh Khuynh.
Cô ta suýt nữa đ.â.m c.h.ế.t tôi, nhưng vẫn đắc ý như cũ. Biểu cảm của cô ta nói rõ rằng: “Tôi nghĩ chiếc vòng tay này hợp với tôi hơn, cô nghĩ sao?”
10
Tôi không thể tiếp tục ở lại cơ sở đào tạo nữa.
Điều tệ hơn nữa là, vị bác sĩ trẻ tuổi tên là Tống Quân, người điều trị chính cho tôi nói cho tôi biết, tôi bị bệnh bạch cầu cấp tính.
Cậu ta vô cùng lo lắng, sau đó thử hỏi tôi: “La tiểu thư, hay là tôi tìm thầy hướng dẫn của tôi xem qua cho chị nhé?”
Hình như cậu ta vừa tốt nghiệp không bao lâu, tôi có thể là bệnh nhân đầu tiên cậu ta điều trị sắp bị chết. Nói không chừng sẽ để lại bóng ma tâm lý cho cậu ta.
Nghĩ về điều đó thật ngượng ngùng.
“Không cần.” Tôi cười với cậu ta: “Tôi không có tiền điều trị đâu.”
“Tôi có thể giúp chị xin!”
Chàng trai trẻ tuổi, có lẽ từ nhỏ đến lớn chưa từng nếm qua khổ sở, giống như một chú chó Samoyed nồng nhiệt.
Nhưng tôi không thể tin được nữa.
Năm đó Giang Hoài Tự, từ nhỏ đến lớn luôn bảo vệ tôi, nhưng cuối cùng vẫn chính là anh ta đã giáng cho tôi một đòn nặng nề. Thật mỉa mai.
Trong khoảng thời gian này bác sĩ Tiểu Tống đã chăm sóc tôi rất chu đáo. Đều là người trưởng thành, mỗi lần nhìn thấy tôi cậu ta đều đỏ mặt, ngay cả Điềm Điềm cũng nhìn ra: “Có phải bác sĩ Tiểu Tống có ý với cậu không?”
Nhưng chiếc đồng hồ Vacheron Constantin trên cổ tay Tống Quân không thể đánh lừa được bất kỳ ai, có lẽ là thiếu gia nhà nào đó đi trải nghiệm cuộc sống. Loại người này, nhất định sẽ không cùng một thế giới với chúng tôi.
11
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cang-muon-cuong-cau/7.html.]
Tôi âm thầm xuất viện. Không nói cho ai biết, một mình trở về căn nhà thuê.
Căn nhà trống rỗng.
Tôi ôm ảnh chụp cha mẹ, họ vẫn mỉm cười rạng rỡ với tôi, tôi cố gắng làm cho khóe miệng của mình cong lên, nhưng cuối cùng nước mắt vẫn không lặng lẽ chảy xuống.
Rõ ràng trong trí nhớ, tôi vẫn mơ hồ nhớ rằng khi còn bé cha mẹ cũng ôm tôi vào trong lòng và nâng tôi lên cao, khen tôi là bảo bối nhỏ khiến họ tự hào nhất.
Bắt đầu từ khi nào, tất cả đều thay đổi?
Là từ khi họ đột nhiên qua đời, tôi được nhà họ Giang nhận nuôi, lại bị dì Giang coi là cái gai trong mắt? Hay là thật vất vả mới có người mình thích? Vốn tưởng rằng có thể cùng chàng trai mình thích kết hôn sinh con, có gia đình của riêng mình, nhưng lại bị nhạo báng là mơ mộng hão huyền, bị người ta bẻ gãy cổ tay, khiến tài năng thiên phú cũng bị chôn vùi?
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Nhưng đó rõ ràng cũng không phải lỗi của tôi!
Tôi thì thầm tự hỏi mình: La Miên Miên, sao mày lại sống thành như thế này?
Nhưng tôi vẫn muốn sống sót.
Triệu chứng của bệnh bạch cầu cấp tính nhanh chóng được thể hiện rõ ràng. Tôi bắt đầu rụng tóc, cả đêm không ngủ được.
Thật cô đơn khi ở một mình. Tôi muốn nuôi một chú mèo con để bầu bạn, nhưng tôi sợ tôi sẽ c.h.ế.t trước nó. Tôi c.h.ế.t rồi, mèo của tôi phải làm sao?
Tôi nghĩ về điều đó và quyết định tìm một trường đua ngựa để làm huấn luyện viên.
Tôi thích ngựa và những đứa trẻ dễ thương. Loại động vật lớn như ngựa thông minh và cực kỳ có tình cảm, so với người tốt hơn nhiều.
Không ngờ, sở thích thời thơ ấu cha mẹ dạy tôi, lại có thể cứu tôi một mạng vào lúc chật vật nhất sau khi trưởng thành.
Cha mẹ tôi, dù đã mất, nhưng cái bóng của họ vẫn luôn che chở cho tôi.
Cũng không làm được mấy ngày, ông chủ đến thông báo cho chúng tôi biết toàn bộ trường đua ngựa sắp được chuyển nhượng. Tôi cũng được giao nhiệm vụ chăm sóc một con ngựa Ả Rập được cho là có dòng m.á.u đặc biệt quý tộc.
Tôi hơi bối rối, rồi lại vui sướng. Loại ngựa này có giá trên trăm vạn, sao trang trại ngựa rách nát của chúng tôi lại may mắn có được một chú ngựa đắt tiền và đẹp như vậy?
Vừa mới bước vào cửa, tôi đã bị ấn tượng bởi đôi tai nhỏ nhắn dễ thương của nó.
“Con ngựa này tính tình rất xấu. Cô phải cẩn thận.”
Nhưng lúc tôi vươn tay ra, con ngựa xinh đẹp màu nâu kia nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, thong thả đi tới, dùng đầu nó cọ vào tôi, trông rất thân mật.
Tôi và ông chủ đều sửng sốt.
Tôi thích nó lắm!