Càng muốn cưỡng cầu

4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymGeQzV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người phụ nữ hét lên giận dữ: “Con đĩ kia mày đang nói bậy bạ gì đó!”

 

Tôi bình tĩnh nói với cô ta: “Là chồng chị muốn tìm hiểu tình hình học tập của con chị, tìm nhà trường xin số điện thoại của tôi.”

 

Người đàn ông này vốn đang thích thú khi thấy phụ nữ ganh đua giành giật mình, nhưng hiện giờ lại bị gọi là Kappa và bị mọi người xung quanh cười nhạo, cuối cùng không nhịn được nữa, hắn xắn tay áo xông lên, chửi thề.

 

Ngay khi người đàn ông kia muốn động thủ với tôi, một bàn tay bắt được tay hắn, hắn nhất thời kêu lên thảm thiết: “Buông, buông tay!”

 

Sắc mặt Giang Hoài Tự âm trầm đến mức gần như có thể nhỏ ra nước: “Cút!”

 

“Mày là ai? Tao nói cho mày biết, tao là phó chủ nhiệm văn phòng ở đây, mày dám động vào tao...”

 

Cha cậu bé muốn nổi cơn thịnh nộ nhưng Giang Hoài Tự lại đá vào n.g.ự.c hắn, thân hình béo phì của hắn đụng vào thùng rác, phát ra tiếng vang nặng nề khiến người ta sởn gai ốc.

 

Những lời tiếp theo chưa kịp phát ra hắn đã hôn mê bất tỉnh.

 

“Giết người! Cứu với!”

 

“Mau báo cảnh sát, mau bắt đôi nam nữ chó má này lại!”

 

Vợ hắn la hét, chửi bới và định chạy tới nhưng đã bị một số người kéo ra, bịt miệng và lôi đi, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ hoảng sợ.

 

Giang Hoài Tự trầm mặt đứng trước mặt tôi: “Cô để bà ta mắng cô như vậy sao? Còn gì nữa? Cãi nhau với phụ huynh, đánh nhau một trận rồi bị đuổi việc?”

 

Tôi vỗ vỗ nếp nhăn trên quần áo vừa rồi bị người phụ nữ kia kéo, nghĩ đến công việc sắp mất, thật sự rất khó để giữ bình tĩnh: “Vốn dĩ khi video phát ra tôi cũng chiếm lý, bây giờ anh ra tay đánh người ta bị thương, có lẽ tôi không thể làm công việc này nữa. Thật quá uy phong. Anh mới tới chưa bao lâu, tôi đã mất hai công việc rồi. Tôi thật sự cảm ơn anh, Giang thiếu gia. Có thể không phiền anh nữa không, sau này tránh xa cuộc sống của tôi càng xa càng tốt!”

 

Giang Hoài Tự nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua thư ký đi theo bên cạnh.

 

Người này thật thông minh, nhanh chóng dẫn người dọn dẹp hiện trường, nhân tiện xử lý cả video và ảnh những người chứng kiến quay chụp lại.

 

Giang Hoài Tự nhìn tôi hồi lâu, nhíu mày: “Bao nhiêu?”

 

“Cái gì?” Tôi hơi mờ mịt.

 

Anh ta nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, thần sắc bất định. Tôi đột nhiên phản ứng lại, lại chỉ cảm thấy buồn bực đột nhiên xông lên trong ngực, tôi trừng mắt nhìn lại một cách giận dữ: “Anh nghĩ tôi là cái gì?”

 

“Thấy nhà họ Giang sắp sụp đổ thì co chân bỏ chạy. Người đàn ông đó đâu rồi? Không cần cô nữa sao? Tôi vẫn có thể cố gắng...”

 

Tôi không chút do dự giơ tay lên, tát anh ta một cái thật mạnh.

 

Giang Hoài Tự ngây ngẩn cả người.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cang-muon-cuong-cau/4.html.]

Tôi nhìn anh ta chằm chằm, gằng từng chữ: “Mấy năm tôi chờ anh, người đã lăn giường với Tống Khuynh Khuynh là ai?”

 

6

 

Cha mẹ tôi và cha Giang Hoài Tự là bạn tốt nhiều năm.

 

Lúc tôi sáu tuổi, cha mẹ tôi gặp tai nạn xe hơi.

 

Đến nay tôi vẫn nhớ rõ, rõ ràng một giây trước tôi còn làm nũng trong lòng mẹ, nhưng đột nhiên có tiếng phanh gấp, tiếp theo là một cú va chạm dữ dội và đau đớn truyền đến. Khi tỉnh lại, có một người chú lịch thiệp đang đứng trước mặt tôi.

 

“Miên Miên,” chú ấy cẩn thận gọi tôi: “Sau này... con sống cùng chú dì được không? Nhà chú con có một đứa con trai, hai con có thể chơi cùng nhau...”

 

Chú ấy nói xong, mắt đỏ hoe, quay đầu hít sâu một hơi, mới tiếp tục quay lại mỉm cười với tôi: “Về với chú, được không?”

 

Tôi mờ mịt hỏi chú ấy: “Chú, cha mẹ con đâu?”

 

Chú ấy trầm mặc ôm lấy tôi: “Họ... đã đi đến một nơi rất xa, tạm thời để con lại cho chú chăm sóc.”

 

“Nhưng mà, con nhớ cha mẹ. Bao giơ bọn họ trở về?”

 

Một lúc lâu sau, tôi cảm thấy có thứ lỏng nóng ấm chảy xuống cổ.

 

Cùng lúc đó, một cái đầu nhỏ thận trọng thò ra từ cửa phòng bệnh, Giang Hoài Tự khi còn bé giống như một con chồn mèo thò đầu ra: “Cha, đây là em gái con sao?”

 

Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Cũng là khởi đầu của sự hủy diệt không thể đảo ngược của tôi.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

7

 

Mẹ Giang Hoài Tự đã không thích tôi từ khi tôi còn nhỏ. Tôi biết rất rõ điều đó. Cho nên chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì khiến người ta chán ghét trước mặt bà ta.

 

Nhưng Giang Hoài Tự là một cậu nhóc kỵ sĩ đạt chuẩn. Anh ta tuân thủ nghiêm ngặt lời dặn dò của cha mình “Con trai phải bảo vệ em gái”, luôn coi mình là người bảo vệ tôi. Anh ta nắm tay tôi đến trường mỗi ngày. Giúp tôi đánh những cậu nhóc gọi tôi là con hoang, bắt nạt tôi.

 

“Ai dám bắt nạt Miên Miên nhà tôi?”

 

Vào ngày sinh nhật, cha anh ta nâng tôi lên thật cao và hỏi: “Miên Miên thích ai nhất?”

 

“Anh trai!”

 

Lúc đó tôi nghe thấy mình trả lời rất to, sau đó ôm chặt Giang Hoài Tự, hôn lên mặt anh ta một nụ hôn đầy nước miếng.

 

Giang Hoài Tự vừa ghét bỏ lau mặt, vừa không nhịn được nở nụ cười thật tươi: “Anh thích nhất là Miên Miên!”

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận