Giang Hoài Tự lớn hơn tôi hai tuổi, là kiểu con nhà người ta, từ khi tôi có trí nhớ, anh ta chưa rơi khỏi vị trí thứ nhất. Cũng chính nguyên nhân này mà càng làm nổi bật thành tích thê thảm của tôi.
Ngược lại, mẹ Giang lúc này sẽ đặc biệt vui vẻ.
Giang Hoài Tự sẽ nháy mắt với tôi khi bà ta xoay người: “Không sao, không sao, anh trai yêu em nhất!”
Mọi chuyện bắt đầu từ khi nào?
Càng ngày càng có nhiều cô gái nhờ tôi gửi thư tình cho Giang Hoài Tự, trong bàn học của anh ta luôn chất đầy quà.
Lòng tôi hơi buồn bực, nhưng không biết vì sao.
Lúc tôi đưa cho anh ta, sắc mặt anh ta đều rất khó coi, ném tất cả vào thùng rác, lại xoay người nhắc nhở tôi: “Về sau đừng nhận mấy thứ này nữa!”
Nói thật, thấy anh ta dứt khoát như vậy, tôi cũng thấy mừng thầm.
Khi đó tôi vẫn chưa biết, đây chính là cảm giác rung động của tuổi mới lớn.
Sau này khi lớn hơn một chút, tôi bắt đầu nhận được thư tình của con trai. Giang Hoài Tự giống như một chú chó chăn cừu Đức đầy cảnh giác, cái này không được; cái kia không cho; tất cả đều không phải thứ tốt.
Lần đầu tiên tôi cầm hoa hồng con trai tặng mang về nhà, Giang Hoài Tự không thể nhịn được nữa, lấy hoa hồng của tôi ném vào thùng rác. Anh ta nghiến răng ấn tôi xuống tiền sảnh, tôi bị anh ta nhốt trong không gian chật hẹp giữa cánh tay và tường, không khí nóng như thiêu đốt. Nụ hôn của thiếu niên vụng về mà ngây ngô.
Tôi căn bản không dám nhìn Giang Hoài Tự. Nhưng anh ta lại tựa trán vào trán tôi, trong giọng nói có chút khẩn trương: “Miên Miên, anh thích em. Đừng tiếp nhận tình cảm của người khác. Từ giờ trở đi, em chỉ có anh, anh cũng chỉ có em. Được không?”
Chúng tôi lặng lẽ hôn nhau sau lưng cha mẹ, đan tay vào nhau dưới gầm bàn. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ là cô dâu định mệnh của anh ta.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Cho đến năm thứ ba đại học.
Chú Giang đã phạm sai lầm khi chọn phe, bị đối thù nắm chặt cơ hội chèn ép, cây đại thụ nhà họ Giang sắp ngã, cơ nghiệp lâu đời gần như bị người ta nhổ tận gốc, ngay cả Hoài Tự cũng bị đẩy đến vùng biên giới.
Tất cả mọi người cho rằng nhà họ Giang đã xong đời, Giang Hoài Tự không bao giờ về được.
Tôi nhắn tin cho anh ta, an ủi anh ta, chờ tôi tốt nghiệp sẽ đến cùng anh ta. Nhưng anh ta luôn trả lời qua loa và rất chậm.
Tôi cho rằng Giang Hoài Tự đến nơi ở mới bận rộn nên không phiền anh ta nữa. Dù sao đi nữa, cuối cùng chúng tôi cũng sẽ ở bên nhau. Hơn nữa tôi cũng sắp tốt nghiệp rồi!
Nhưng đột nhiên có một ngày, anh ta trở về.
Lúc tan học nhìn thấy anh ta tôi đã rất phấn khích: “Anh ơi!”
Có trời mới biết tôi nhớ anh ta đến mức nào.
Tôi từ từ chạy tới, tưởng tượng sẽ nhào vào lòng anh ta như ngày xưa, nhưng lại phát hiện một cô gái đứng bên cạnh anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cang-muon-cuong-cau/5.html.]
Cô ta khoát cánh tay Giang Hoài Tự. Còn mẹ anh ta thì cười tủm tỉm nhìn cô gái này, tôi chưa từng thấy vẻ dịu dàng nhân hậu như vậy trên mặt bà ta.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tống Khuynh Khuynh. Tôi có thể cảm nhận được Giang Hoài Húc đối xử với cô ta khác biệt.
Khi đó tôi còn bị anh ta nuông chiều nên rất tùy hứng, đi tìm anh ta gây sự.
Nhưng Giang Hoài Tự nói như thế nào?
Tôi nhớ rõ anh ta có chút mệt mỏi, nhưng vẫn cười cười: “Miên Miên, Tống Khuynh Khuynh sao có thể so với em?”
Sau này tôi mới biết, lời này phải được hiểu theo chiều ngược lại.
Tôi là gì? Một cô gái ăn nhờ ở đậu, sao xứng với đại tiểu thư nhà họ Tống chứ?
Thời gian đó tất cả mọi người nhà họ Giang đều bận rộn. Giang Hoài Tự cũng không về nhà. Khi gọi điện thoại và hỏi, anh ta luôn trả lời mơ hồ.
Trong một thời gian dài, buổi tối trong nhà chỉ có một mình tôi.
Cho đến chiều hôm đó.
Thứ sáu tôi về nhà, trong nhà chỉ có một mình dì Giang, với niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt.
Tôi từ trước đến nay biết bà ta không thích tôi, đương nhiên sẽ không cố ý tiến đến trước mặt bà ta.
Nhưng bà ta gọi tôi lại: “Miên Miên, tôi có chuyện muốn nói cho cô biết.”
Bà ta lúc nào cũng nghiêm túc, nhưng lúc này khuôn mặt tràn ngập nụ cười: “Hoài Tự sắp đính hôn rồi.”
Tim tôi còn chưa kịp đập nhanh, chợt nghe thấy bà ta bổ sung nửa câu sau: “Với Tống Khuynh Khuynh.”
Trong nháy mắt đó, tôi cảm giác như cả người đều bị ném vào trong hố băng, ngay cả lưỡi cũng đang đắng ngắt. Phải mất một thời gian dài mới tìm được giọng nói: “Dì nói cái gì...”
Bà ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi, gằn từng chữ: “Hoài Tự sắp đính hôn với Tống Khuynh Khuynh.”
Thì ra bà ta đã sớm biết mối quan hệ bí mật giữa tôi và Giang Hoài Tự.
8
Tôi không biết ngày hôm đó tôi đã rời khỏi nhà bằng cách nào.
Tôi đi tìm Giang Hoài Tự. Anh ta không trả lời điện thoại.
Hôm đó thành phố G đổ mưa to, tôi tìm khắp mọi nơi anh ta có thể đến.