Tống Khuynh Khuynh lại còn ấm ức với Giang Hoài Tự: “Có phải em gái còn trách em hay không, em thật sự không cố ý. Em luôn cho rằng em gái đang đang tận hưởng cuộc sống ở nước ngoài...”
“Được rồi.” Giang Hoài Tự ngắt lời cô ta: “Đều đã qua rồi.”
Tống Khuynh Khuynh lại mỉm cười dịu dàng. Cô ta nói: “Miên Miên, cho thông tin liên lạc đi, chị và Hoài Tự sắp kết hôn rồi. Cảm ơn em đã chăm sóc anh ấy mấy năm chị vắng mặt, tốt xấu gì em cũng được nhà họ Giang nuôi vài năm. Đến lúc đó mời em tới tham gia hôn lễ của bọn chị.”
“Chúc mừng. Tôi sẽ không đến dự. Tôi không trả nổi tiền mừng.”
Tôi cắn chặt môi, khập khiễng bò dậy khỏi mặt đất.
Không ai tới đỡ tôi, các phú nhị đại đều là người thông minh, nào có ai nhìn ánh mắt mà không hiểu.
Đi chưa được bao xa, tôi nghe thấy có người trêu ghẹo: “Không hổ là Giang thiếu, đến đâu bên cạnh cũng có có con gái vây quanh. Cô gái này thật lá gan cũng lớn, còn dám tông vào xe anh để chặn anh lại.”
Giọng Giang Hoài Tự vang lên nhàn nhạt, mang theo khinh miệt không chút che giấu: “Nuôi chó chưa thuần hoá thôi.”
Anh ta lại nói: “Như tôi đã nói, nếu Diêu thiếu đã giành được hạng nhất, mảnh đất phía tây thành phố kia chính là của anh.”
“Giang thiếu hào phóng!”
Tiếng khen tặng không dứt bên tai.
Tôi cắn chặt môi. Đây không phải là lần đầu tiên họ làm thế với tôi.
3
Tôi trở lại văn phòng với toàn thân đầy máu, đồng nghiệp đều bị dọa ngây người. Họ luống cuống gọi cấp cứu cho tôi.
Lúc được đưa lên xe cứu thương, những chiếc xe sang trọng của những kẻ phú nhị đại kia vừa tình cờ gầm rú chạy qua. Tôi thấy Tống Khuynh Khuynh ngồi ở ghế phụ bên cạnh Giang Hoài Tự, đúng lúc quay đầu lại tặng tôi một nụ cười ác ý.
Tôi không ngờ, ngày hôm sau công ty thông báo tôi bị sa thải.
Quản lý có chút khó xử: “Tiểu La à, cô biết chúng tôi chủ yếu làm ăn với các thiếu gia này, bây giờ bọn họ đã nói, cô làm ảnh hưởng đến niềm vui của bọn họ, tôi cũng không có cách nào khác.”
“Tôi biết rồi.”
Tôi cúp điện thoại, không nói thêm gì nữa.
Thực ra, tôi đã lường trước được điều này. Họ sẽ không bao giờ dễ dàng để tôi thoát đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cang-muon-cuong-cau/2.html.]
Nhưng đúng là cũng còn có chút lương tâm, họ cho tôi N+1 bồi thường, cộng thêm chi trả tiền thuốc men. Tính cả tai nạn lao động của tôi, thế thôi.
4
“Đậu má, đây cmn còn là người sao?” Điềm Điềm đi theo tôi, sắp tức c.h.ế.t rồi.
“Lúc đó anh ta cũng sắp ép c.h.ế.t cậu, cậu thật vất vả mới tìm được một công việc ở đây, anh ta lại tới quấy rối.”
Cô ấy tức giận thở hổn hển: “Chờ cậu xuất viện mình đưa cậu đi lên núi tế lễ, thật sự quá xui xẻo!”
“Sự cố ngoài ý muốn mà thôi, Họ sẽ sớm rời đi.” Tôi muốn mỉm cười với cô ấy, nhưng chất lỏng lạnh lẽo chảy vào mạch m.á.u của tôi, như thể đang được chảy trực tiếp vào tuyến lệ. Tôi quay đầu đi, nước mắt chảy ra không ngừng.
Điềm Điềm nhất thời luống cuống tay chân: “Ai, Miên Miên, cậu đừng khóc, tên khốn kia không đáng. Lúc ấy rõ ràng là anh ta đã đính hôn với người khác, lại còn muốn trút giận với cậu.”
Cô ấy cắn cắn môi: “Ai, mình nói này, cậu có muốn nói chuyện với anh ta hay không?”
Tôi lắc đầu: “Anh ta sắp kết hôn rồi, bọn họ mới là người một nhà, những chuyện me anh ta làm với mình, chẳng lẽ anh ta thật sự không biết gì sao? Hơn nữa, gia cảnh Tống Khuynh Khuynh vốn dĩ tốt hơn mình rất nhiều, lựa chọn nhà họ Tống cũng không có gì đáng trách.”
“Nhưng rõ ràng là anh ta...” Điềm Điềm nói xong càng tức giận, nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của tôi, vẫn nuốt lời trở lại: “Được rồi, nhắc tới là tức không chịu được, mình đi mua cơm tối cho cậu, cậu nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta sẽ xuất viện về nhà.”
Sau khi cô ấy đi, tôi thở dài.
Tôi ốm yếu nằm trên hành lang bệnh viện, bên cạnh là bệnh nhân và người nhà lui tới, tiếng ho khan, tiếng khạc nhổ, tiếng nói chuyện tràn ngập.
Hiện tại bệnh viện đang thiếu giường, tôi cũng không có tiền đăng ký phòng đơn, chỉ có thể ngủ ở hành lang.
“La Miên Miên.” Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Chân tôi bị gãy, cử động không tiện, nhưng âm thanh đó, cả đời tôi cũng không quên được.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tống Khuynh Khuynh đứng cách đó không xa, ánh mắt ghét bỏ rơi trên người tôi, giống như đang nhìn một con ch.ó hoang.
“Sao cô lại âm hồn bất tán như vậy?” Giọng nói của cô ta không lớn nhưng đầy sự căm ghét: “Loại người như cô, giống như con gián, đánh thế nào cũng không chết, cứ liên tục xuất hiện để làm phiền người ta.”
Tôi tức cười: “Không phải vì các người mà tôi không lấy được bằng cấp sao?”
Tôi đã học vẽ từ khi còn nhỏ, lúc sự việc xảy ra vừa mới giành được giải vàng cuộc thi cấp quốc gia.
Nhưng lúc vừa có chút danh tiếng, đã bị bẻ gãy cổ tay phải, không chỉ bị rơi xuống đầm lầy mà còn bị giẫm mạnh lên.