Càng muốn cưỡng cầu

8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8fEoLKj3oo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vài ngày sau, cuối cùng cũng gặp được chủ nhân của nó.

 

Tôi chải lông cho ngựa vào sáng sớm, tết bờm và thắt nơ cho nó.

 

Trong khoảnh khắc thấy rõ người tới, nụ cười của tôi đông cứng trên khuôn mặt. Là Giang Hoài Tự.

 

Nhìn thấy anh ta, tôi làm sao còn có thể phản ứng không kịp. Thì ra là anh ta đã mua lại nơi tôi làm việc.

 

Tôi hít một hơi thật sâu, quay đầu bước đi.

 

Nhưng có thứ gì đó giật tóc tôi.

 

Con ngựa Ả Rập cực kỳ ngoan ngoãn ngậm lấy tóc tôi và bắt đầu nhai nó với vẻ mặt vô cảm.

 

“Giang Hoài Tự! Bảo ngựa của anh đừng nhai nữa!”

 

Tôi vừa kéo tóc vừa giãy dụa, Giang Hoài Tự cũng bắt đầu hỗ trợ, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.

 

Sau một hồi hỗn loạn, con ngựa Ả Rập cuối cùng cũng buông tóc tôi ra.

 

Ông chủ rất giỏi đọc biểu cảm :”Tôi sẽ đi lấy ít nước đá.”

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Nhìn người đàn ông thản nhiên trước mặt, tôi hít một hơi thật sâu: “Anh còn muốn làm gì?”

 

“Hình như bây giờ cô rất thiếu tiền.” Giang Hoài Tự nhìn dáng vẻ chật vật của tôi, vô cùng chán ghét: “Thật ra tôi...”

 

“Không cần.” Tôi từ chối thẳng thừng: “Chỉ cần anh tránh tôi càng xa càng tốt, cuộc sống của tôi sẽ bằng phẳng thuận lợi thôi!”

 

Sắc mặt Giang Hoài Tự rất khó coi: “Tránh xa cô một chút? Ngày đó nếu như tôi không ở đây, cô sẽ chịu bao nhiêu thiệt thòi cô có biết hay không? Không phải cô là người tham phú phụ bần sao? Lúc nhà họ Giang ở thời điểm tồi tệ nhất, cô cũng biết trèo cành cao, tại sao bây giờ lại nghèo túng như vậy?”

 

Trèo cành cao?

 

Tôi quả thực muốn cười khẩy. Đó căn bản là trò hề nhắm đến anh ta và tôi!

 

Đêm đó tôi vốn đến để từ chối Trương Địch, nhưng sau khi uống chén trà kia thì mất đi ý thức.

 

Lúc tỉnh lại, tôi nghe thấy một loạt tiếng đá mạnh vào cửa làm rung chuyển cả mặt đất. Giọng nổi giận của Giang Hoài Tự từ ngoài cửa truyền đến: “Mở cửa! Mở cái cửa c.h.ế.t tiệt này ra!”

 

Lúc này tôi mới phát hiện mình và Trương Địch nằm cùng một giường, hắn đang đưa tay cởi quần áo của tôi!

 

Sao tôi lại ở đây?

 

Tôi dùng sức đẩy Trương Địch: “Tỉnh lại đi!”

 

Nhưng người hắn đầy mùi rượu, xoay người lại đè tôi xuống, dùng cái miệng mang theo mùi rượu nồng nặc cúi đầu hôn tôi, tôi cố hết sức giãy dụa, nhưng thể lực nam nữ cách nhau quá lớn, tôi căn bản không đẩy nỗi hắn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cang-muon-cuong-cau/8.html.]

 

Trương Địch nổi giận, giơ tay tát tôi một cái thật mạnh!

 

“Con đĩ!”

 

Hắn tát đánh mạnh đến nỗi mắt tôi tối sầm lại, lưỡi tôi bị răng hắn cắt trúng, miệng tôi đầy vị mặn và tanh, cả người đều choáng váng.

 

“Giả vờ là trinh nữ cái gì, đã sớm bị Giang Hoài Tự ngủ nát rồi!” Trương Địch đưa tay tới lột quần áo của tôi, là con người nhưng cư xử như thú hoang.

 

Một tiếng động thật lớn, cửa bị đạp văng ra. Giang Hoài Tự giống như một con bò điên xông vào. Cùng lúc đó, một tiếng thét chói tai của người phụ nữ truyền đến. Tống Khuynh Khuynh che miệng, vẻ mặt không thể tin nổi: “Trời ạ, Miên Miên, cô thực sự...”

 

Mọi người đều nhìn thấy Trương Địch và tôi như thế nào. Chuyện này đã hoàn toàn khó giải thích.

 

Tôi chưa bao giờ thấy Giang Hoài Tự đáng sợ đến thế. Anh ta nhấc Trương Địch lên khỏi giường và đ.ấ.m vào mặt hắn liên tục. Máu b.ắ.n tung tóe khắp nơi.

 

Trương Địch hét lên một tiếng thảm thiết.

 

Cuối cùng, cảnh sát 110 đã đến, xanh quanh cũng đã trở nên hỗn loạn.

 

Tôi muốn đưa tay kéo, nhưng Giang Hoài Tự hất tay tôi ra, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng: “La Miên Miên, tôi nhìn lầm cô rồi.”

 

Sau đó, anh ta và Tống Khuynh Khuynh rời đi mà không hề ngoảnh lại.

 

Nhà họ Trương đương nhiên không từ bỏ việc trả thù. Nhưng Giang Hoài Tự lại đính hôn với Tống Khuynh Khuynh, bọn họ chỉ có thể chấo nhận trong phẫn nộ.

 

Sau đó, tôi bị đuổi ra khỏi nhà họ Giang, hoàn toàn rời khỏi thế giới của họ. Ngay cả cơ hội giải thích tôi căn bản cũng không có. Giang Hoài Tự khi đó không tin tôi, bây giờ thể hiện vẻ mặt thất vọng và thương tâm cho ai xem?

 

Giọng của anh ta hơi khàn khàn: “Vào thời điểm tôi tồi tệ nhất, người phụ nữ tôi yêu đang lên giường với người khác. Cô không có gì muốn nói với tôi sao?”

 

Anh ta nhìn chằm chằm tôi, như đang đè nén cảm xúc khủng khiếp nào đó, giống như lúc anh ta và tôi vẫn còn bên nhau.

 

Tôi cắn chặt môi dưới, cuối cùng vẫn không nói ra. Bởi vì nguyên nhân đằng sau nó thật sự là quá dơ bẩn và ghê tởm.

 

12

 

Nhưng Giang Hoài Tự vẫn tới đây mỗi ngày. Anh ta đến cũng không làm gì cả, chỉ để tôi cưỡi ngựa cùng anh ta.

 

Tôi muốn từ chối.

 

Giang Hoài Tự: “Cô có thể nghỉ việc.”

 

Tôi thực sự muốn nghỉ việc nhưng tình hình tài chính không cho phép.

 

Sau đó tôi nhịn không được hỏi anh ta: “Anh sắp kết hôn rồi, mỗi ngày tới nơi này làm cái gì?”

 

Giang Hoài Tự nhìn tôi với vẻ mặt cổ quái, như thể anh ta vừa nghe thấy điều gì đó kỳ lạ. Cuối cùng, anh ta cười lớn: “Cô không cho rằng tôi vẫn còn tình cảm với cô đấy chứ?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận