Càng muốn cưỡng cầu

18 (END)

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đừng tưởng rằng tôi không biết những suy nghĩ dơ bẩn trong lòng ông.” dì Giang thẳng lưng: “Tôi bị người đàn bà khốn nạn kia hại cả đời, bây giờ con gái bà ta còn muốn hại con trai tôi!”

 

Chú Giang tức giận đến phát run: “Bà đúng là không thể nói lý! Tôi và Tần Cầm trong sạch! Từ sau khi tôi và cô ấy chia tay, chúng tôi không còn liên lạc riêng nữa đúng không?”

 

“Vậy tại sao ông phải giữ lại ảnh của cô ta, tại sao phải giấu ảnh trong phòng làm việc, tại sao phải đón La Miên Miên về sau khi bọn họ qua đời! Ông rõ ràng là vẫn còn tình cảm với cô ta!”

 

Dì Giang từ trước đến nay cao quý tao nhã, lúc này lại giống như nổi điên, liên tục chất vấn, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng khóc ra m.á.u trong giọng nói của bà ta.

 

Đột nhiên năm ngón tay của tôi bị ai đó nắm lấy, tôi giật mình, tôi hoảng sợ, lúc này mới phát hiện không biết lúc nào Giang Hoài Tự đã lặng lẽ nắm tay tôi.

 

“Chúng ta ra ngoài đi.”

 

Chuyện của người lớn, chúng tôi ở bên cạnh sẽ rất khó xử.

 

Tôi gật đầu.

 

Nhưng chúng tôi còn chưa đi được hai bước, lại nghe thấy chú Giang hét vào mặt bà ta một cách giận dữ: “Có phải bà lại không uống thuốc không? Quả thực không thể nói lý!”

 

“Giang Kỳ Đoan!” Tôi nghe thấy tiếng dì Giang kêu thảm thiết thê lương: “Nếu ông dám đi ra khỏi cánh cửa này, tôi sẽ c.h.ế.t cho ông xem!”

 

Nhưng chú Giang chỉ dừng lại và bước ra ngoài mà không chút do dự.

 

Từ trước đến nay tôi luôn biết tính mạnh mẽ của dì Giang, nhưng tôi không ngờ, bà ta lại gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng chú Giang, sau đó không chút do dự từ lầu bảy nhảy xuống.

 

Sự việc xảy ra quá đột ngột và bất ngờ, một tiếng va chạm mạnh vang lên và mọi người đều ngây dại.

 

“Mẹ!!!”

 

29

 

Chúng tôi không mong đợi điều đó.

 

Chuyện này không ngờ lại kết thúc theo cách này.

 

Nhà họ Tống phải chịu sự trả thù điên cuồng từ nhà họ Giang.

 

Trong trí nhớ của tôi, chú Giang vẫn là một người đàn ông tao nhã lịch sự, nhưng sau khi dì Giang nhảy lầu, chú ấy lại nổi điên. Hai cha con nhà họ Giang liên thủ, đuổi cùng g.i.ế.c tận nhà họ Tống.

 

Trong nhiều năm qua, nhà họ Tống cùng nhà họ Giang vui buồn có nhau, đạt được vô số lợi ích.

 

Ngoài sự hỗ trợ trong những năm đầu, khoản đầu tư đã được thu hồi.

 

Điều trớ trêu hơn nữa là họ còn phát hiện ra rằng nhà họ Tống đứng sau mọi lời ám chỉ gửi tới cho dì Giang.

 

Bây giờ cha con nhà họ Giang đã phát điên, dùng phương pháp gần như bất lợi cho cả hai bên, tách nhà họ Tống ra khỏi nhà họ Giang. Tất cả những gì đã ăn vào đều phải trả lại gấp đôi.

 

Ông bà Tống và rất nhiều người thân phải vào tù.

 

“Người tốt bụng” châm ngòi thị phi chính là mẹ của Tống Khuynh Khuynh. Bà ta bị đưa đến Đông Nam Á, cùng con gái tốt của mình thực hiện một vụ làm ăn đê tiện nhất.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

“Ngoan, đừng nhìn.”

 

Giang Hoài Tự trông có vẻ dịu dàng nhưng tôi lại cảm thấy lạnh sống lưng.

 

Đó là lần cuối tôi gặp Tống Khuynh Khuynh.

 

Vài năm sau, tôi vô tình nhận được tin tức của mẹ con họ.

 

Đó là trong một cuộc triển lãm quái dị. Họ bị biến thành những cô gái bình hoa, tứ chi bị bẻ gãy và nhét vào bên trong, chỉ để lại một lỗ đơn giản và thô sơ ở phía dưới để bài tiết. Cả người lở loét, ngay cả chó cũng không muốn tới gần.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cang-muon-cuong-cau/18-end.html.]

Đó chính là điều họ đáng phải nhận.

 

Bọn họ đã từng tự cho là ở trên người khác. Bây giờ phượng hoàng đã sa vào bùn, chẳng khác gì những con gà bên cạnh.

 

Nhà họ Tống đang bên bờ vực sụp đổ, nhưng Tống Quân là người duy nhất sống sót.

 

Cậu ta đã ra nước ngoài.

 

Tôi nhận được tin nhắn của cậu ta trước khi đi:

 

[La Miên Miên, tôi rất hối hận vì đã gặp chị.]

 

[Chị hủy hoại gia tộc của tôi, hủy hoại tất cả của tôi.]

 

[Nhưng tôi cũng không có cách nào hận chị. ]

 

[Từ nay về sau, chúc cả hai chúng ta đều mạnh khỏe, vĩnh viễn không gặp lại.]

 

30

 

Thật châm chọc, tủy xương của dì Giang hoàn toàn phù hợp với tôi.

 

Bác sĩ nói bà ta không còn ý chí sống nữa, khéo léo đề nghị chúng tôi tôn trọng ý kiến riêng của bệnh nhân.

 

Chú Giang nắm tay bà ta, nói rất lâu bên giường bệnh. Cả người chú ấy già hẳn đi.

 

Tôi nghe chú ấy thì thầm suốt ngày, tất cả đều là về quá khứ của họ.

 

Tại sao lúc bà ta còn tỉnh táo lại không nói? Bây giờ bà ta đã là người thực vật rồi.

 

Nhưng tôi thấy rõ một giọt nước mắt đục ngầu chảy ra từ khóe mắt dì Giang.

 

Là đang hối hận sao?

 

Có thể.

 

31

 

Ngày hạ táng dì Giang, vừa vặn là ngày tôi xuất viện, trời có mưa phùn.

 

Trong cơ thể tôi chảy m.á.u của dì Giang. Tôi và Giang Hoài Tự đứng cạnh nhau, im lặng nhìn bia mộ.

 

Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bà ta lúc còn trẻ, cũng là bức ảnh bà ta thích nhất. Đó là ảnh chụp trong buổi lễ tốt nghiệp của dì Giang, nụ cười rạng rỡ ngọt ngào, vẫn không biết thế sự hiểm ác sau này.

 

Thời thiếu nữ dì Giang đã nhìn người mà bà thầm thương trộm nhớ với ánh mắt tràn đầy hy vọng. Nhưng trong ảnh, ánh mắt ông Giang lại nhìn về nơi khác.

 

Nhưng khi đến lúc phải đưa ra quyết định, chú Giang lại lại đổi một tấm khác. Chú Giang dịu dàng nhìn dì Giang đang ngủ, khóe mắt và lông mày không giấu được nụ cười dịu dàng.

 

Dì Giang mạnh mẽ cả đời, tranh giành cả đời, luôn kiên định cho rằng mình không làm sai, bà ấy bảo vệ người bà ấy muốn bảo vệ. Nhưng thực ra, ép buộc là sai, tin tưởng là sai, mọi thứ đều sai ngay từ đầu.

 

Dì Giang đã chọn con đường gây ra nhiều tổn thất nhất. Nhưng bà ta không biết, không biết rằng người đàn ông đó đã âm thầm theo dõi bà ta từ rất lâu rồi.

 

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của tôi, Giang Hoài Tự cúi đầu, trong mắt tràn đầy nghi vấn.

 

Tôi lặng lẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

 

Tôi nghe thấy anh thì thầm nói bên tai tôi: “Anh sẽ không giống như cha mẹ, Cho dù có chuyện gì xảy ra, cho dù ông trời muốn chúng ta tách ra, vậy thì sao? Anh càng muốn cưỡng cầu.”

 

(--END--)

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận