“Buông tôi ra! Tống Khuynh Khuynh chị điên rồi!”
Cậu ta lại vội vã quay đầu lại giải thích với tôi: “Miên Miên, chị nghe tôi giải thích!”
“Giải thích?” Tống Khuynh Khuynh dường như nghe thấy chuyện buồn cười: “Tống Quân, mày nghe cho rõ, cô nàng La Miên Miên này là một kẻ đê tiện, chen chân vào tình cảm của tao với anh rể mày, bây giờ mày còn muốn bảo vệ cô ta sao?”
Tống Quân ngây ngẩn cả người, khuôn mặt trẻ trung tràn đầy vẻ bối rối và kinh ngạc.
Nụ cười của Tống Khuynh Khuynh tràn ngập ác ý: “Cô ta rất thủ đoạn, tao và anh rể mày đã đính hôn, thế mà mỗi ngày cô ta đều để anh rể mày đến tặng hoa hồng cho cô ta...”
“Câm miệng!” Tôi không thể nhịn được nữa, “Cô mới là tiểu tam! Là ngươi xen vào tình cảm của tôi và Giang Hoài Tự!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Khuynh Khuynh tức giận đến đỏ bừng, rồi lại kiêng dè việc ra tay ở đồn cảnh sát sẽ không thích hợp.
“Sắp xếp người cho tôi, mấy ngày tới chăm sóc cho cô ta thật tốt, để La tiểu thư học được một ít phép tắc, có chút tự trọng!”
“Vâng!”
Giọng nói của cô ta rất lớn, cũng trắng trợn, bên ngoài rõ ràng có cảnh sát, nhưng lại không có bất cứ ai đến ngăn cản.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
18
Tống Quân bị cưỡng ép lôi đi.
Mấy ngày kế tiếp, nhờ ơn Tống tiểu thư ban tặng, tôi đã được “giáo dục” trong trại tạm giam.
Những người ở trong đó là ai?
Những cô gái côn đồ, gái đứng đường, gái quán bar, ánh mắt bọn họ nhìn tôi khiến cho tôi tôi nổi da gà.
Bị bạt tai, đá bụng là chuyện thường xuyên, đại khái là chào hỏi, những nữ tù nhân kia ra tay đều vô cùng tàn nhẫn.
Tôi bị đánh đến mũi miệng phun máu, quản giáo đi qua đi lại nhưng dường như vừa mù vừa điếc, không hề phản ứng với động tĩnh bên trong.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Nếu sau đó không phải tôi bẻ gãy bàn chải đánh răng đánh một trận trực tiếp với nữ tù nhân mạnh nhất, rạch một đường m.á.u mười cm trên cánh tay cô ta, cắn đứt một miếng thịt trên bắp chân cô ta, thì có lẽ tôi đã bị đánh c.h.ế.t ngày hôm đó.
Ngày thứ ba, Giang Hoài Tự tới.
Mắt tôi sưng húp, toàn bộ khuôn mặt đầy vết bầm tím, nhìn ai cũng đều chỉ thấy một cái bóng mơ hồ.
Lúc quản giáo thả tôi ra, tôi cũng không biết người tới là ai, theo bản năng nắm chặt chuôi bàn chải đánh răng trong tay.
“Miên Miên...” Tôi nghe thấy giọng Giang Hoài Tự: “Em thế nào rồi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cang-muon-cuong-cau/12.html.]
Cái bóng mơ hồ kia lại gần, dường như đưa tay muốn sờ mặt tôi, rồi lại không biết bắt đầu từ đâu.
“Có đau không?” Giọng nói của anh ta mang theo run rẩy.
Bên cạnh dường như có người đang cúi đầu khom lưng giải thích điều gì đó, giọng Giang Hoài Tự lập tức trầm xuống. Tôi nghe thấy anh ta chất vấn: “Cục cảnh sát các anh giam giữ nghi phạm như vậy sao? Bảo cục trưởng các anh...”
“Tống Khuynh Khuynh.” Tôi ngắt lời anh ta: “Ngay từ lần gặp lại đầu tiên, vợ chưa cưới tốt của anh đã muốn tôi c.h.ế.t rồi. Giang Hoài Tự, anh còn không tránh xa tôi một chút, là thật muốn hại c.h.ế.t tôi sao?”
Tôi không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, chỉ cười nhạt bằng cảm giác.
Một lúc lâu sau, một bàn tay thử nắm tay tôi, như muốn lấy lòng. Anh ta nói: “Miên Miên, anh dẫn em đi.”
Tôi nhanh chóng rút tay lại, như thể đó là thứ gì đó bẩn thỉu.
Xung quanh có người hít một hơi khí thật sâu, có lẽ là vì chưa thấy người nào không nể mặt vị Thái tử gia này như tôi.
“Đi ra ngoài cả đi!”
Chờ mọi người xung quanh đi ra ngoài, anh ta đột nhiên từ sau lưng ôm lấy tôi: “Xin lỗi... Anh không biết em gặp phải những chuyện này. Anh sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai bắt nạt em.”
Cần gì chứ?
Thâm tình đến muộn còn rẻ mạt hơn cỏ rác.
19
Hôm nay Giang Hoài Tự tự lái xe, trên đường về chúng tôi im lặng. Tôi thấy khóe miệng anh ta mím chặt.
Sau khi đến dưới lầu nhà tôi, anh ta nói với tôi: “Miên Miên, có chuyện anh cảm thấy vẫn nên nói cho em biết. Anh và Tống Khuynh Khuynh đã hủy hôn, cho nên cô ta mới tới tìm em gây sự. Sau này sẽ không thế nữa.”
Anh ta đã khôi phục dáng vẻ thường ngày, nhưng ngón tay gắt gao nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, thậm chí chuyển sang trắng bệch: “Anh vĩnh viễn sẽ không cho bất cứ ai có cơ hội làm tổn thương em nữa.”
“Vậy thì làm ơn tránh xa tôi ra.” Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của anh ta: “Tất cả vận rủi của tôi đều vì anh mới có, nếu như anh thật sự còn nhớ tình cũ, thì tránh tôi càng xa càng tốt.”
Không khí bên trong xe cứng ngắc đến đáng sợ.
“Tôi đi trước đây.”
Một bàn tay đột nhiên nắm lấy tay tôi: “Miên Miên, thật sự không thể cho anh một cơ hội nữa sao?”
Giọng nói của Giang Hoài Tự tràn đầy sự khẩn cầu: “Anh mặc kệ trước kia em đã làm gì, cũng mặc kệ em từng thích ai, trở lại bên cạnh anh được không?”
Anh ta thực sự đã khóc.
Năm đó, lúc nhà họ Giang tồi tệ nhất, lúc chú Giang vào tù, anh ta quỳ cầu xin người ta cũng chưa từng khóc. Nhưng bây giờ mắt anh ta đỏ hoe trước mặt tôi.