17
Nhìn thấy chúng tôi cùng đi vào, Phó Trì lập tức cảnh giác.
Anh ta vừa định gọi người thì bị Phó Tư Yến thản nhiên ngắt lời:
"Đừng phí công vô ích nữa, một kẻ vô dụng hiện giờ chỉ có thể cử động cổ như cậu, ai sẽ bỏ công trông coi chứ?"
"À phải rồi, cả người mẹ tiểu tam của cậu nữa, đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi đấy."
Phó Trì trừng mắt căm hận nhìn Phó Tư Yến, rồi quay sang tôi, giọng khàn đặc:
"Xu Xu, em đến thăm anh phải không?"
Tôi không đáp, từ từ nắm lấy tay Phó Tư Yến.
Mỉm cười rạng rỡ với Phó Trì đang nằm trên giường bệnh, nói từng chữ một:
"Nhờ cái hệ thống hoán đổi IQ của anh đấy, Phó Tư Yến nổi bật đó mới có thể trở lại."
Đồng tử của Phó Trì co rút lại như bị sét đánh:
"Em... Em biết hết rồi? !"
"Sao em lại biết được, điều này không thể nào... Không thể nào!"
Anh ta cứng đờ vặn cổ, dùng hết sức bình sinh giơ tay van xin:
"Xu Xu, anh bị lừa... Bị Ôn Tuyết Đường lừa..."
"Ồ."
Tôi buông tay Phó Tư Yến ra, dưới ánh mắt không thể tin được của Phó Trì, túm lấy tóc anh ta kéo xuống.
"Tôi biết anh bị chị ta lừa, vậy thì chúc anh và chị ta – "
"Cùng c.h.ế.t đi! ! !"
Dứt lời, tôi đạp lên đầu anh ta, ấn xuống chậu nước nhỏ dùng để lau người.
Nước trong chậu không sâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cac-nguoi-muon-iq-nghe-khong-lam-ma-doi-co-an-thi-chi-co-an-chua/chuong-9.html.]
Nhưng chỉ với một cái chậu nhỏ như vậy, Phó Trì bây giờ cũng không thể thoát ra được.
Anh ta bị ấn xuống nước không thể cử động, dù cố gắng vùng vẫy cũng chỉ làm cái chậu dịch chuyển đi một chút.
Máu rỉ ra từ vết thương bị hở, dần dần nhuộm đỏ bộ đồ bệnh nhân.
Bị động như một con cá nằm trên thớt.
Tuyệt vọng chờ đợi cái c.h.ế.t ập đến.
Tiếng sặc nước dữ dội dần dần yếu đi, cho đến khi biến mất.
Cùng biến mất còn có giọng nói điện tử kia:
[Đối tượng hoán đổi thất bại, ký chủ Phó Trì bị xóa sổ, đồng thời xóa ký ức về anh ta khỏi người khác]
Thế giới trở lại yên tĩnh.
18
Ngày khai giảng, tôi đứng ở cổng trường, nghịch ngợm xoa đầu Phó Tư Yến:
"Cố lên nhé đàn em, năm sau nếu không đỗ được Thanh Hoa thì chị sẽ không đợi em đâu."
Phó Tư Yến kéo tôi vào lòng, nhe răng cười:
"Em dám không đợi anh thử xem, vợ chưa cưới - đàn chị!"
"Trả lại chú chó con ngây thơ, thuần khiết cho em!"
Tôi nắm lấy má anh ấy xoa xoa.
"Gâu! Chị."
Ánh nắng tháng tám xuyên qua tán cây rơi xuống đỉnh đầu chúng tôi, giữa tiếng ồn ào sôi động của mọi người.
Tôi đón chào cuộc sống mới.
Hoàn.