Các Người Muốn IQ? Nghe: Không Làm Mà Đòi Có Ăn Thì Chỉ Có Ăn... Chưa?

Chương 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

13

 

"Cái gì?"

 

"Vớ vẩn!"

 

Phó Trì và Ôn Trường Phong đồng thời lên tiếng.

 

Trong bữa tiệc ồn ào, mọi người không hiểu nên nhìn tôi trên sân khấu.

 

Hành động này không khác gì với việc tát thẳng vào mặt nhà họ Phó ở trước mặt đám đông.

 

Vẻ mặt bố Phó u ám:

 

“Lão gia tử, cháu gái của ông đây là có ý gì?”

 

Ôn Trường Phong vội vàng thấp giọng, trừng mắt nhìn tôi:

 

"Ôn Xu Từ, đừng làm bậy."

 

Tôi không bị ảnh hưởng, nhìn vào mắt ông nội rồi trịnh trọng nhắc lại:

 

"Ông nội, cháu muốn hủy hôn ước với Phó Trì."

 

Một âm thanh điện tử chói tai đột nhiên vang lên:

 

[Giá trị đau khổ của nhân vật hoán đổi đã giảm xuống 0%, xin ký chủ lưu ý, xin ký chủ lưu ý.]

 

Cuối cùng Phó Trì cũng không nhịn được nữa chạy lên sân khấu nắm tay tôi:

 

"Xu Xu, đừng làm loạn nữa được không, chẳng phải em vẫn luôn thích anh sao?"

 

"Cô ấy sẽ không thích một kẻ cặn bã bắt nạt cô ấy."

 

Một giọng nói trầm thấp cuốn hút đột nhiên vang lên từ cửa.

 

Mọi người đều nhìn lại.

 

Phó Tư Yến đứng ở cuối thảm đỏ chậm rãi bước tới.

 

Chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ phản chiếu gương mặt với những đường nét rõ ràng, lấp lánh rực rỡ rung động lòng người.

 

Đám đông lặng lẽ kêu lên:

 

"Tôi không nhìn nhầm chứ? Đây chính là con trai lớn ngốc nghếch của nhà họ Phó? Anh ta khỏi bệnh rồi sao? !"

 

"Nghe nói lúc bị tai nạn xe, lão Phó đau lòng gần như phát điên, bây giờ đã khỏi rồi, chắc ông ấy rất vui."

 

"Chuyện gì đang xảy ra vậy, anh em tranh nhau?"

 

"Quả nhiên, con hoang thì không thể lên được mặt bàn, so sánh một cái là biết ngay cao thấp."

 

"Tư Yến? !"

 

Bố Phó kinh ngạc đứng dậy, nhìn Phó Tư Yến nhất thời không nói nên lời.

 

Mẹ Phó bước nhanh về phía trước, rưng rưng nước mắt:

 

"Tư Yến… Con..."

 

"Mẹ, con không sao rồi."

 

"Tốt, tốt, tốt!"

 

Mẹ Phó nói liên tiếp ba tiếng tốt, ôm Phó Tư Yến khóc thút thít.

 

Phó Tư Yến an ủi mẹ Phó xong, sau đó quay sang Phó Trì với ánh mắt lạnh lẽo:

 

"Tôi không biết là, hóa ra tất cả những điều này là nhờ người em trai tốt của tôi ban cho."

 

Màn hình lớn ở trung tâm đột nhiên phát một đoạn video.

 

Trong video, vẻ mặt Phó Trì đầy ác độc, chỉ vào ảnh của chúng tôi và nói:

 

"Nữ phải nhìn thấy máu, còn nam thì đánh gãy chân."

 

"Một tên què, để xem anh ta đấu với tôi như thế nào."

 

Camera chuyển cảnh, Phó Trì mười bốn tuổi đang bình tĩnh hướng dẫn tài xế xe tải cách tông vào xe của Phó Tư Yến.

 

Sau đó là đoạn ghi âm của tôi:

 

"Anh Trì, không phải Ôn Xu Từ là vợ sắp cưới của anh sao? Bị đánh như vậy, anh không thấy đau lòng à?"

 

"Cút đi, đừng làm tao ghê tởm, tao còn tiếc vì lần này tìm quá ít người."

 

 

Từng chuyện một hiện ra trước mặt mọi người.

 

Mặt Phó Trì tái xanh.

 

Môi anh ta run run cố gắng chống chế:

 

"Tôi, tôi chỉ..."

 

"Súc sinh!"

 

Bố Phó cầm ly rượu đập mạnh vào đầu Phó Trì.

 

Máu từ từ chảy xuống trán và nhỏ xuống bộ vest trắng.

 

Phó Trì cắn chặt răng rồi lập tức quỳ xuống trước mặt Phó Tư Yến:

 

"Anh ơi, em đã bị quỷ ám làm mờ mắt, nhưng em – "

 

"Cậu không cần phải ra vẻ đáng thương với tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu."

 

Vẻ mặt Phó Tư Yến không biểu cảm đi ngang qua Phó Trì, tới trước mặt ông nội, cúi đầu chân thành nói:

 

"Ông nội, ông cũng thấy rồi đó."

 

"Giao Xu Xu vào tay một kẻ cặn bã như vậy không, ông nội yên tâm sao?"

 

Ông nội bị hàng loạt tình huống bất ngờ này làm cho kinh hãi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cac-nguoi-muon-iq-nghe-khong-lam-ma-doi-co-an-thi-chi-co-an-chua/chuong-7.html.]

Ông ngơ ngác nhìn dáng vẻ cao quý bức người của Phó Tư Yến, rồi nhìn sang Phó Trì đang nhếch nhác.

 

"Hủy... Hủy!"

 

Phó Tư Yến nhè nhẹ nở nụ cười trên môi rồi lén lút nháy mắt với tôi.

 

Đồ ngốc.

 

Tai tôi đỏ bừng, khẽ hừ một tiếng rồi quay đầu đi.

 

Âm nhạc lại vang lên.

 

Lễ trưởng thành đương nhiên trở thành lễ đính hôn của tôi và Phó Tư Yến.

 

Chúng tôi nắm tay nhau đứng trên sân khấu và nhận những lời chúc mừng từ mọi người.

 

14

 

Trong góc, Ôn Tuyết Đường đau lòng sờ sờ mặt Phó Trì:

 

"Anh Phó Trì, đừng buồn, anh vẫn còn có Đường Đường."

 

Phó Trì ấn vết thương trên trán, hơi ngả người ra sau, tránh tay cô ta.

 

Ánh mắt Ôn Tuyết Đường trở nên lạnh lẽo nhưng trên môi vẫn mỉm cười ngọt ngào:

 

"Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến rồi, anh Phó Trì có thể giúp Đường Đường một lần nữa không? Chỉ cần anh..."

 

Cô ta dựa sát vào Phó Trì thì thâm.

 

"Em điên à? Điều này là không thể, anh sẽ không mạo hiểm lớn như vậy!"

 

Phó Trì gầm lên, tức giận trừng mắt nhìn Ôn Tuyết Đường.

 

“Đừng giận, em chỉ nói vậy thôi.”

 

Ôn Tuyết Đường bĩu môi ấm ức nhưng khi Phó Trì quay người lại tìm tôi, cô ta đã âm thầm siết chặt nắm tay.

 

Không ai biết biến cố xảy ra như thế nào.

 

Khi tôi kịp phản ứng thì tôi nhìn thấy gương mặt méo mó của Ôn Tuyết Đường:

 

"Hệ thống nói, chỉ cần các người đều chết, tôi sẽ có thể lấy được thiên phú của các người!”

 

"Anh Phó Trì, đừng trách em! Anh đã không muốn, vậy em đành phải tự mình đi tranh đoạt."

 

Trong mắt cô ta lóe lên sự điên cuồng đầy độc ác, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên sự hung tợn.

 

Đám đông hét lên tiếng kinh hãi, tôi và Phó Trì cùng nhau ngã ra khỏi ban công.

 

Chết tiệt.

 

Đã biết rằng cái tên Phó Trì này đến là chẳng có gì tốt đẹp hết.

 

Tôi nghiến răng nghiến lợi ấn chặt n.g.ự.c mình.

 

Nhưng cũng đúng lúc.

 

Tôi còn sợ Ôn Tuyết Đường sẽ không ra tay trước kỳ thi tuyển sinh đại học.

 

Ở một nơi không ai có thể nhìn thấy, một cây bút máy màu vàng tượng trưng cho thiên phú từ từ hiện ra từ cơ thể tôi.

 

Trong mắt Ôn Tuyết Đường hiện lên sự phấn khích, hơi thở gấp gáp, các đốt ngón tay do dùng sức trở nên trắng bệch.

 

Ánh vàng rực rỡ.

 

Tiếng gió thổi vù vù bên tai tôi nhưng khóe miệng tôi lại cong lên và từ từ nhắm mắt lại.

 

Ý thức chìm vào bóng tối.

 

 

"Xu Xu! Xu Xu!"

 

Như thể bị ngâm trong nước rất lâu, tôi chợt ngồi bật dậy trên giường.

 

Ngồi trước giường bệnh là Phó Tư Yến với ánh mắt lo lắng.

 

Phía sau anh ấy là Ôn Trường Phong và Diệp Thanh:

 

"Con không sao chứ Xu Xu?"

 

Thấy tôi tỉnh lại, Diệp Thanh ôm chầm tôi vào lòng:

 

“Làm mẹ sợ c.h.ế.t mất!”

 

Sau khi để bà ấy ôm ba giây, tôi nhẹ nhàng gạt bà ấy ra và quay sang Phó Tư Yến:

 

"Phó Trì sao rồi?"

 

Phó Tư Yến lập tức hiểu ý, trong mắt đầy vẻ vui vẻ hả hê:

 

"Chân đã bị gãy, nửa thân người phía trên chỉ có cổ có thể cử động."

 

Ôn Trường Phong thở dài, nhìn tôi an toàn không sao cảm thấy may mắn:

 

"Xu Xu của chúng ta thật là phúc lớn mạng lớn, ông nội của con đã rất lo lắng."

 

Tôi miễn cưỡng kéo khóe môi:

 

"Ôn Tuyết Đường đâu?"

 

"Ôi, chị của con nói sắp thi đại học rồi nên không đến, nó nhờ chúng ta thay mặt thăm con."

 

Diệp Thanh nhìn sắc mặt tôi, thăm dò nói.

 

Quả nhiên, bởi vì hệ thống, không ai biết chúng tôi là bị Ôn Tuyết Đường đẩy xuống.

 

"Không sao."

 

Tôi nhướng mày thích thú:

 

"Chúc cô ta-"

 

"Kim bảng đề danh."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận