09
Ở kiếp trước trong ngày lễ kỷ niệm trường, Ôn Tuyết Đường đã cố tình đăng ký cho tôi biểu diễn tiết mục nhảy tập thể rất khó.
Khi bị tôi phát hiện ra, cô ta còn tỏ ra tủi thân nói:
"Con chỉ muốn bồi dưỡng khí chất cho em gái, tránh để em ấy đánh mất thể diện của nhà họ Ôn chúng ta trước mặt người khác."
Nhà họ Ôn hoàn toàn đồng ý.
Bố tôi Ôn Trường Phong vỗ vai tôi:
"Xu Xu, mặc dù chị con làm thế là không đúng nhưng là vì muốn tốt cho con, con đừng để chúng ta thất vọng."
Trước đây tôi chưa bao giờ học nhảy nên phải tập luyện điên cuồng trước khi biểu diễn.
Nhưng vào buổi sáng ngày lễ kỷ niệm trường, tôi lại bị đám người đó chặn đường.
Họ xé váy múa của tôi và ấn tôi xuống bùn.
IQ của tôi lại bị đổi lần nữa.
Tôi đứng trên sân khấu, đầu óc trống rỗng.
Những động tác mà tôi đã thực hiện nhiều lần, lúc này tôi lại không thể nhớ ra được một động tác nào.
Giống như một con vịt con xấu xí lẫn vào một đàn thiên nga, toàn thân nhục nhã chìm trong tiếng chế nhạo.
Còn màn độc diễn đàn piano của Ôn Tuyết Đường đã nhận được tràng pháo tay nhiệt liệt.
Ánh đèn chiếu vào cô ta, giống như nàng công chúa bước ra từ trong tranh, thần thánh không thể mạo phạm.
Gần trong gang tấc nhưng lại cách xa một trời một vực.
Ông nội Ôn Nham Tùng hoàn toàn thất vọng về tôi:
"Nếu sớm biết nó làm mất thể diện như vậy thì hồi đó đã không nên tìm nó về!"
Thế là chút tình yêu duy nhất tôi có thể nhận được ở trong nhà cũng đã tan biến.
Cái c.h.ế.t của tôi giống như giọt nước lướt nhẹ trên kính, tan biến trong im lặng.
Lần này tôi đã chủ động đăng ký tiết mục độc vũ mà không cần đợi Ôn Tuyết Đường đăng ký cho mình.
Ôn Tuyết Đường độc tấu piano như kiếp trước.
Khi gặp nhau ở hành lang, cô ta kìm nén sự ghen ghét trong mắt:
"Cô muốn cướp đi hào quang của tôi trong buổi lễ kỷ niệm trường để thu hút sự chú ý của bố mẹ sao? Tôi khuyên cô đừng mơ mộng nữa, tôi mới là đứa con gái yêu quý mà họ nâng niu trong lòng bàn tay, cô nghĩ mối quan hệ huyết thống có ý nghĩa, thật ra lại chẳng là gì cả."
Tôi không trả lời, chỉ nhìn trán cô ta và mỉm cười:
"Cô cho rằng mình chưa đủ hiếu thảo, còn muốn dập đầu thêm mấy cái nữa à?"
Ôn Tuyết Đường nghẹn lời, quay người lại hừ lạnh một tiếng đầy ẩn ý.
Cũng giống như kiếp trước, tôi bị chặn lại vào buổi lễ kỷ niệm trường.
Khoảng năm sáu người trông như bọn lưu manh chặn trước mặt Phó Tư Yến và tôi.
Tôi cười khẽ.
Thật sự tôi đã mong chờ nó từ rất lâu rồi.
Tôi ném áo khoác xuống đất, bóp ngón tay và ngước mắt nhìn sang phía đối diện.
Tên béo cầm đầu dập tắt điếu thuốc trên tay, vẻ mặt hung dữ:
“Lột váy của cô ta xuống cho tao.”
10
Lời vừa dứt, hai người lập tức vung nắm đ.ấ.m tấn công.
Tôi và Phó Trì trao đổi ánh mắt, rồi nghiêng người né tránh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cac-nguoi-muon-iq-nghe-khong-lam-ma-doi-co-an-thi-chi-co-an-chua/chuong-5.html.]
Nắm đ.ấ.m dữ dội, giáng mạnh vào mũi tên tóc vàng, kèm theo tiếng va chạm nặng nề, tôi như nghe thấy tiếng xương mũi đối phương vỡ vụn.
Lại có hai người xông lên, Phó Tư Yến tung một cú đá mạnh vào n.g.ự.c tên béo phía trước, đá hắn văng ra xa, rồi đột ngột xoay người, đánh hai kẻ một trái một phải ngã xuống đất.
Hai tên khỉ gầy còm còn lại run rẩy, muốn chạy trốn nhưng bị Phó Tư Yến túm chặt.
Chúng tôi còn chưa kịp mở miệng, một trong số chúng đã mếu máo đưa ra chiếc điện thoại ra:
"Cao thủ xin tha cho chúng tôi. Đây là video giao dịch của lão đại chúng tôi. Oan có đầu nợ có chủ, chúng tôi cũng chỉ cầm tiền làm việc thôi. Xin anh đi tìm hắn, đừng đánh tôi nữa."
Khi tôi mở ra xem, Phó Trì đang cho tên béo xem ảnh của tôi và Phó Tư Yến, ánh mắt đầy vẻ cay nghiệt:
"Ra tay ác độc một chút, đặc biệt là với thằng con trai đó. Nữ thì làm chảy máu, còn nam thì phế luôn chân nó đi."
"Một tên què, để xem hắn tranh với tôi như thế nào."
Tôi hài lòng cất điện thoại đi.
Rồi để Phó Tư Yến đánh cho chúng một trận tơi bời.
Khi chúng tôi chạy đến trường, Ôn Tuyết Đường đang nhấc váy lên, ngồi trên ghế đàn piano.
Xung quanh tối om, dưới ánh đèn duy nhất cô ta ngồi thẳng lưng, rồi —
Bắt đầu cười lớn.
"Ôn Xu Từ, đồ đĩ điếm, mày nên c.h.ế.t trong đống rác đi!"
"Tại sao lại quay về cướp đoạt tất cả của tao, tao hận mày, đi c.h.ế.t đi! Chết đi!"
"Tao mới là công chúa nhỏ của nhà họ Ôn, tao mới là vợ sắp cưới của anh Phó Trì! Ha ha ha ha —"
Ôn Tuyết Đường đột nhiên đứng dậy, bắt đầu đập phá đàn piano giống như phát điên vậy.
Phó Trì ngồi ở hàng ghế đầu giật mình đứng bật dậy, trong lòng điên cuồng gọi hệ thống.
Khán giả xôn xao, còn ông nội thì không thể tin nổi trợn tròn mắt, đỡ ngực.
Ngay lập tức có người chạy lên kéo Ôn Tuyết Đường xuống nhưng ánh đèn vẫn đuổi theo cô ta, phơi bày hình ảnh điên loạn lúc này của cô ta cho toàn bộ khán giả thấy.
"Xin lỗi quý vị khán giả, sân khấu vừa xảy ra một sự cố nhỏ, xin mời mọi người tiếp tục thưởng thức tiết mục tiếp theo."
Người dẫn chương trình vã mồ hôi lạnh, cố gắng cứu vãn tình hình.
Tấm màn kéo lên lần nữa, tôi nâng vạt váy dính m.á.u đứng giữa sân khấu.
Hai luồng ánh sáng rực rỡ tràn xuống, chiếu lên người tôi và Phó Tư Yến.
Phó Trì đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi và Phó Tư Yến, vẻ mặt khó tin:
"Sao... Sao có thể!"
Phía dưới vang lên những tiếng kinh ngạc:
"Ôn Xu Từ và Phó Tư Yến? Lẽ nào biến thành đồ ngốc rồi vẫn có thể chơi violin được?!"
"Mọi người nhìn m.á.u trên váy và vết sẹo trên tay Ôn Xu Từ kìa! Đó là trang điểm sao?"
"Suỵt, đừng nói nữa, sắp bắt đầu rồi."
Tiếng đàn trầm bổng vang lên như tiếng khóc than, âm điệu dần cao, như cơn bão dữ dội đang sôi trào vậy.
Tôi múa theo tiếng đàn, dưới ánh đèn, vạt váy màu m.á.u và vết sẹo trên tay vẽ nên những đường cong lay động lòng người.
Như phượng hoàng tái sinh từ tro tàn, lại như bướm thoát khỏi kén.
Sau màn khiêu vũ, cả hội trường im lặng, sau đó vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Ông nội bỏ tay đỡ n.g.ự.c xuống, tự hào nói với mọi người xung quanh: "Đây là cháu gái của tôi!"
Còn Phó Trì đầy vẻ kinh ngạc trong mắt, nhìn tôi dưới ánh đèn mà hồi lâu không hoàn hồn được.
Thậm chí quên mất việc xử lý Ôn Tuyết Đường vừa gây náo loạn trên sân khấu.