15
Lần nữa gặp lại Ôn Tuyết Đường là ở ngoài phòng thi.
Đôi khi cuộc đời thật trùng hợp, chúng tôi được xếp vào cùng một phòng thi.
Toàn thân Ôn Tuyết Đường toát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, cô ta kinh ngạc nhướng mày nhìn tôi:
"Ôi, em gái tốt của tôi thật may mắn, không bị ngã chết."
Bỗng nhiên, cô ta nghiêng người sáp lại gần, hạ giọng nói:
"Nhưng mà không sao, bởi vì cô sắp trở thành kẻ vô dụng."
"Tôi có trở thành kẻ vô dụng hay không thì còn chưa biết, tôi chỉ biết cô chắc chắn sẽ trở thành kẻ ngốc."
Tôi mỉm cười đầy ẩn ý rồi đẩy cô ta ra và bước vào phòng thi.
Nhìn thấy sự quả quyết trong mắt tôi, Ôn Tuyết Đường sửng sốt.
Sau đó lại cười khẩy:
“Chờ một lát nữa, xem cô có còn cười nổi không."
Tiếng chuông vang lên, tôi từ từ siết chặt chiếc bút trong tay.
Đúng như dự đoán, khi tài năng bị cướp đi tư duy của tôi đã chậm lại hơn rất nhiều.
Nhưng mỗi lần viết, tôi cảm thấy như có Thần linh đang trợ giúp.
Bởi vì thứ cô ta không thể cướp đi được đó là sự cố gắng của tôi.
Là mồ hôi của tôi.
Là bản thân tôi đã miệt mài trong vô số ngày đêm đắm mình trong biển đề thi.
Tài năng giống như một thanh bảo kiếm, dù là trong phòng thi cũng vô địch bốn phương.
Nhưng nếu không có sự học hỏi và rèn luyện thì cuối cùng nó cũng sẽ trở thành một đống sắt vụn rỉ sét.
Tôi cầm thanh bảo kiếm này trong tay, một mình bước đi trong bóng tối suốt mười lăm năm.
Vì bị đánh đập, bắt nạt.
Tôi càng không dám từ bỏ việc mài dũa thanh kiếm này.
Chỉ muốn ngày càng sắc bén hơn.
Để chặt đứt hết những tai ương đang bám lấy tôi.
Đầu bút quay tròn trong tay tôi, trước mắt vang lên tiếng nước chảy ào ào.
Cô gái ướt sũng bò lên từ đáy hồ dần dần hòa làm một với tôi trong phòng thi.
“Lần này, tôi chắc chắn, chắc chắn phải – ”
"Sống một cách huy hoàng!"
…
Chẳng mấy chốc ba ngày đã trôi qua.
Mỗi lần thi, Ôn Tuyết Đường luôn là học sinh đầu tiên rời khỏi phòng thi và được các phóng viên phỏng vấn.
Cô ta đối diện với ống kính, ánh mắt và nụ cười tràn đầy vẻ kiêu ngạo không thể kiềm chế.
Ngày đầu tiên cô ta gửi lời đến trường Thanh Hoa Bắc Kinh:
"C9 không dám mơ, top 2 chắc chắn rồi."
Ngày thứ hai cô ta tự tin đoán điểm số của mình:
“700 điểm trở xuống đều là một sự xúc phạm đối với tôi.”
Đến ngày thứ ba, cô ta giả vờ khiêm tốn:
"Đứng đầu Thành phố cũng chỉ là thành tích thấp nhất trong cuộc đời tôi."
Lời nói của Ôn Tuyết Đường đã gây náo động trên mạng, thậm chí có không ít người dùng khả năng cô ta có thể vào được trường Thanh Hoa hay Bắc Kinh không để thu hút dân mạng đặt cược.
Dưới sự chú ý của đông đảo mọi người, kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học đã được công bố.
16
Sáng sớm, các giáo viên từ ban tuyển sinh của Thanh Hoa và Bắc Đại đã đến biệt thự.
Ôn Tuyết Đường vội vàng đẩy tôi ra để đón tiếp, giọng điệu kiêu ngạo:
"Xin hỏi các thầy cô có thể đưa ra những điều kiện gì ạ?"
Vừa dứt lời, các giáo viên từ Thanh Hoa và Bắc Đại lập tức tranh nhau tự tiến cử, dần dần phát triển thành việc hạ bệ lẫn nhau, đến cuối cùng đồng loạt nghiêng đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cac-nguoi-muon-iq-nghe-khong-lam-ma-doi-co-an-thi-chi-co-an-chua/chuong-8.html.]
"Vậy ý định của em Ôn Xu Từ là gì?"
"Ai cơ? !"
"Các thầy cô nói ai cơ? ! ! !"
Ôn Tuyết Đường đột nhiên đỏ hoe mắt, trừng mắt nhìn các giáo viên tuyển sinh, gào lên.
"Em… Em Ôn Xu Từ, thủ khoa tỉnh A, chúng tôi đã nhận được thông tin từ trước."
Các giáo viên tuyển sinh ngập ngừng, nhìn Ôn Tuyết Đường rồi mới nhận ra, mặt trầm xuống:
"Em không phải là Ôn Xu Từ sao?"
"Em là Ôn Tuyết Đường!"
"Chắc chắn có sai sót ở chỗ nào đó rồi, chắc chắn các thầy cô đã nhầm lẫn ở đâu đó!"
Ôn Tuyết Đường lẩm bẩm, lao tới định giật lấy điện thoại của vị giáo viên nam.
Sau khi bị ngăn lại, cô ta đứng yên tại chỗ bắt đầu vừa khóc vừa cười, trông như phát điên.
Ôn Trường Phong vội vã chạy đến, lập tức bảo người kéo cô ta đi, ngượng ngùng lên tiếng:
"Con gái tôi tinh thần có chút vấn đề, mong các thầy cô thông cảm."
Tôi kịp thời bước lên:
"Chào các thầy cô, em là Ôn Xu Từ."
Bầu không khí lại trở nên sôi nổi, sau một hồi giới thiệu chuyên môn, cuối cùng tôi chọn lớp Diêu* của Đại học Thanh Hoa.
(*) Là lớp đào tạo đặc biệt tại Đại học Thanh Hoa, do Giáo sư Diêu Kỳ Trí sáng lập. Đây là chương trình học danh tiếng về Khoa học máy tính, dành cho những sinh viên xuất sắc nhất.
Sau khi các thầy cô rời đi, tôi đến thăm Ôn Tuyết Đường.
Tình trạng của cô ta nghiêm trọng hơn Phó Tư Yến nhiều.
Từ khoảnh khắc cô ta tích hợp cây bút máy vàng vào cơ thể, sự phản phệ đã là điều không thể tránh khỏi.
Ôn Tuyết Đường bây giờ là một người điên hoàn toàn.
Ngày hôm sau, một số từ khóa chiếm lĩnh các xu hướng tìm kiếm.
# Ôn Tuyết Đường 0 điểm # (Nóng)
# Ôn Tuyết Đường bị vả mặt # (Bùng nổ)
# Chị gái Ôn Tuyết Đường Thủ khoa tỉnh #
# Chị em nhà giàu một người nhất một người bét #
Vì Ôn Tuyết Đường thua cược, cộng đồng mạng phẫn nộ, bắt đầu công kích cô ta:
"Con khốn, trả tiền cho ông đây!"
"Mẹ kiếp, sao mày dám tự tin như vậy? Mày có biết tao thua bao nhiêu tiền vì mày không!"
"Thi thế này mà còn mặt mũi nào sống trên đời, tiểu thư nhà họ Ôn nuôi dạy lại là đồ ngu à?"
Tôi rặn ra hai giọt nước mắt, do dự nói với Ôn Trường Phong:
"Bố à, bố thấy chị ấy bây giờ thế này, nhốt ở nhà cũng không phải là cách, hay là… gửi chị ấy vào bệnh viện tâm thần điều trị một thời gian, biết đâu lại có tác dụng."
Ôn Trường Phong vốn đã đau đầu vì chuyện của Ôn Tuyết Đường.
Vì cô ta mà tập đoàn Ôn thị cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.
Nhưng nhờ danh hiệu Thủ khoa tỉnh của tôi, ảnh hưởng cũng không quá tệ.
Vì vậy lúc này đề xuất của tôi đối với Ôn Trường Phong như là thánh chỉ vậy.
Ông ấy vội vã bảo người đưa Ôn Tuyết Đường đi.
Tôi kín đáo cong môi, rồi tiết lộ vị trí của Ôn Tuyết Đường cho cư dân mạng đã bị phá sản vì cô ta.
Đúng như tôi dự đoán, ngày thứ ba Ôn Tuyết Đường ở bệnh viện tâm thần đã bị một cư dân mạng giả làm bệnh nhân đ.â.m sáu nhát.
Người đó mắt đỏ ngầu, cười điên dại thảm thiết:
"Con khốn này hại tao khuynh gia bại sản, vậy tao sẽ kéo mày xuống địa ngục cùng!"
Ôn Tuyết Đường c.h.ế.t trên đường đi cấp cứu.
Ôn Trường Phong và Diệp Thanh cảm thấy hối hận vài ngày, rồi quay sang ôm lấy tôi:
"May mắn là bố mẹ vẫn còn có con."
Thật ghê tởm.
Tôi cười lạnh đẩy họ ra, rồi cùng Phó Tư Yến đi thăm Phó Trì.